Chương 92: Kẻ Lạ Giữa Chợ

Lão Túc Ảnh xách thanh kiếm dài gần bằng người, gió lùa qua tà áo lam bạc phếch phơ như một đạo sĩ lang thang. Lưng hơi còng, mặt hơi cau, chân vẫn bước thoăn thoắt, lão lận đận đi qua mấy con đường đất đỏ bụi mờ, quẹo trái quẹo phải như thể quen thuộc đường sá lắm, cuối cùng cũng đến một thôn quê nghèo xơ xác.

Giữa thôn là một cái am ( là một loại tịnh xá nhỏ, thường là nơi ẩn tu của các ni cô, đạo cô hoặc những người tu hành ẩn dật ) nhỏ xiêu vẹo, trên tấm biển gỗ rạn nứt còn thấy dòng chữ “Cái Bang phân đà” đã phai màu gần hết. Lão hít một hơi, gõ vào cái chuông treo bên cửa ba tiếng. Một lão đầu hói đen đúa ló đầu ra, tay cầm cái điếu cày chưa kịp châm lửa.

“Ngươi lại tới nữa à?” – Lão chủ cái bang hất hàm, cau mày, “Có việc gì?”

Túc Ảnh thở hổn hển, rút từ trong tay áo ra một cuộn giấy được gói kỹ, đưa tới trước mặt đối phương.

“Truyền hộ ta bức thư này, gấp lắm… quan hệ đến cả vận mệnh tam giới…” – Lão nói tới đâu, mồ hôi trên trán tuôn tới đó.

Lão chủ cái bang nhíu mày, chậc một tiếng rồi đưa tay giật lấy cuộn giấy. “Lúc nào cũng tam giới với cả vận mệnh… Lão đi đi, đừng có gây thêm rắc rối cho cái thôn yên bình này.”

Túc Ảnh chỉ biết ngậm cục tức trong họng, quay người rời đi. Lưng áo ướt đẫm mồ hôi, kiếm còn chưa kịp tra vào vỏ thì bỗng lão khựng lại.

Một luồng khí tức nhẹ như gió thoảng, nhưng lại quen thuộc đến nhói lòng, lướt ngang qua nơi chợ nhỏ đầu làng. Lão quay đầu, ánh mắt lập tức dừng lại ở một người nam nhân bạch y đội màn che mặt, đang mua vài thỏi hương trầm. Khí tức ấy không lẫn đi đâu được.

Lão không nói không rằng, lặng lẽ bước theo, ánh mắt trầm trọng vô cùng.

Cùng lúc đó, dưới lòng đất tối tăm, một bóng người lững thững bước theo sau một thân ảnh thanh mảnh. Vô Bạc lặng lẽ như một chiếc bóng, còn Lãnh Tuyền đi phía trước, ánh mắt sáng quắc như soi từng ngóc ngách. Cả hai cuối cùng cũng tìm được một lối ra khác – vách đá gồ ghề nhưng thoáng khí, mùi máu tanh nhè nhẹ phảng phất.

“Lối này… dễ đi hơn,” Lãnh Tuyền khẽ nói, giọng không dám chắc, “Nhưng chưa biết nó dẫn tới đâu.”

Y không nói thêm lời nào, dắt tay Vô Bạc. Bàn tay kia nắm chặt chuôi kiếm, mạch máu hằn rõ.

Khi ánh sáng mờ nhạt lọt qua khe đá cuối đường hầm, cả hai cùng nhíu mày. Một gian phòng quen thuộc hiện ra, mùi hương phấn ma tà và tử khí hòa quyện. Vô Bạc khựng lại, ánh mắt chấn động.

“Là… Huyết Ảnh Cung?” – Hắn thì thầm.

Lãnh Tuyền cau mày. “Chúng ta… đang ở trong lãnh địa của chúng?”

“Không thể nào… nơi cha ta bị giam, sao lại có lối thông đến đây?” – Vô Bạc nghiến răng, ánh mắt đầy thù hận, “Đáng ra… ta phải huỷ cái ổ quỷ này từ lâu rồi…”

Nơi hai người đang đứng không phải đại sảnh chính của Huyết Ảnh, mà là một gian phòng nhỏ kín đáo, có lẽ dùng để hội họp riêng tư. Chưa kịp nghĩ xem phải làm gì, từ xa vang lên tiếng bước chân. Cả hai liền lặng lẽ nấp sau bức bình phong chạm khắc kỳ dị, vận công ẩn khí.

Tiếng giày đạp lên nền đá lạnh vang vọng. Một bóng áo đỏ dài lượt thượt đi vào, mái tóc dài vấn gọn, trên trán có ấn ký đỏ rực – Thiên U Mị Cảnh. Theo sau là Thượng Quan Lộ và Tào Dương Hinh.

Cả hai hành lễ ngắn với Thiên U Mị Cảnh, rồi Thượng Quan Lộ lên tiếng đầu tiên.

“Bẩm cung chủ, Luyến Nhi bỏ trốn… ta đã cho người truy lùng, nhưng không có kết quả. Tên cẩu chính đạo kia lại còn dám khiển trách ta, nói ta bất tài, còn dám ra tay trừng phạt…”

Thiên U Mị Cảnh quét mắt lạnh lùng qua. “Ngươi nghĩ mình không đáng bị trách phạt à?”

“Không… không dám…” – Tào Dương Hinh cúi đầu, giọng lí nhí.

“Hắc Sát chết, Hắc Cổ Huyền Sử thất lạc, Luyến Nhi bỏ trốn… còn cái gì mà các ngươi không làm rối tung lên nữa?” – Thiên U Mị Cảnh gằn giọng, “Hai tên ma đầu kia trốn đâu không rõ, nhưng các ngươi không được hành động thiếu suy nghĩ!”

Thượng Quan Lộ cắn răng: “Vậy… chúng ta có nên bắt con tin để dụ họ xuất hiện không?”

“Không!” – Mị Cảnh quát, “Ngươi nghĩ bọn họ là mấy tên tiểu tốt? Đại chiến Tiên – Ma sắp đến, các ngươi mà vọng động, chỉ là đi chết sớm thôi!”

Lãnh Tuyền và Vô Bạc nín thở lắng nghe, nhưng cuộc đối thoại này chỉ toàn là những lời nửa vời, không hé lộ điều gì cụ thể. Lãnh Tuyền nhíu mày, ánh mắt đầy suy tư.

"Cẩu chính đạo... là ai?" – Y thầm hỏi.

Vô Bạc khẽ gật đầu, ánh mắt sắc như dao. Dù họ đã nghe rất nhiều, nhưng những mảnh ghép vẫn chưa đủ để xâu chuỗi sự thật. Thứ duy nhất đọng lại là mùi máu, mùi mưu đồ, và cái tên "cẩu chính đạo" đang ám ảnh cả đôi bên.

Cuộc chơi chưa kết thúc. Nhưng kẻ đứng sau tấm màn dường như đã bắt đầu chuyển mình.