Tuyết vẫn rơi dày đặc. Lãnh Tuyền và Vô Bạc cứ thế bước đi vô định giữa rừng cây trắng xoá, hai bóng người kéo dài theo từng bước chân im lìm. Lãnh Tuyền cầm chặt một cái la bàn cũ kỹ, đầu hơi cúi xuống, ánh mắt chuyên chú nhìn kim chỉ nam đang quay vòng. Vô Bạc lặng lẽ đi sau, không lên tiếng quấy rầy y, chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn tuyết rơi trên tóc y rồi nhè nhẹ phủi xuống.
Cuối cùng, hai người dừng chân trước một ngọn thác nước. Dưới ánh sáng lờ mờ, thác nước đổ xuống tựa như một dải lụa bạc khổng lồ vắt ngang trời đất. Lãnh Tuyền hơi nhướng mày, đôi mắt lần đầu tiên lộ vẻ hứng thú, y nhanh chân tiến lại gần thác. Vô Bạc vẫn lặng lẽ đi theo, ánh mắt không rời khỏi bóng lưng y.
Lãnh Tuyền tới sát bên một vách đá phủ đầy dây leo xanh ngắt. Y khẽ vén dây leo sang một bên, một lối nhỏ tối tăm hiện ra sau màn nước. Không chút do dự, Lãnh Tuyền bước vào. Vô Bạc nhìn theo, khẽ nhíu mày rồi cũng theo vào.
Bên trong hoàn toàn trái ngược với cảnh tượng bên ngoài. Nơi này âm u, lạnh lẽo, hơi nước mù mịt làm cho mọi vật mờ mờ ảo ảo như bước vào một thế giới khác. Vô Bạc bất giác rùng mình, cất tiếng hỏi nhỏ.
"Huynh tới cái chỗ âm u này làm gì mà trông vui vậy?"
Lãnh Tuyền không trả lời ngay, chỉ khẽ cười, rồi ngồi xuống một tảng đá lớn bên cạnh vách hang. Y vỗ nhẹ tay xuống chỗ trống bên cạnh. Vô Bạc lưỡng lự, cuối cùng cũng tiến tới, nhưng không ngồi xuống mà quỳ gối đối diện y, đưa tay cẩn thận phủi vạt áo bị nước bắn ướt của Lãnh Tuyền.
Lãnh Tuyền mỉm cười, nói.
"Đây là nơi ở cũ của ta. Cũng có thể gọi là Lãnh Cốc thứ hai."
Vô Bạc khẽ cười khổ, giọng thấp hẳn.
"Nơi ở cũ à... đúng là hợp huynh."
Lãnh Tuyền vỗ vai hắn một cái mạnh mẽ.
"Chúng ta sẽ cùng nhau báo thù. Cũng sẽ rửa sạch nỗi oan ức cho Bạch tiền bối. Xong rồi... ta muốn cùng đệ sống ở đây, giống như lão Tống. Ẩn cư, tránh xa hồng trần, sống một cuộc đời thật an yên bên nhau."
Vô Bạc nghe tới đó thì vành mắt đã đỏ hoe. Hắn cười mà nước mắt lăn dài, đưa tay siết lấy tay Lãnh Tuyền, giọng khàn đặc.
Hắn lặng lẽ cúi đầu, đôi vai run nhè nhẹ, như đang cố dằn xuống dòng cảm xúc nghẹn ngào cuộn trào trong ngực. Một lúc lâu sau, hắn mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Lãnh Tuyền, giọng khàn hẳn đi vì kìm nén.
"Huynh... ta có chuyện muốn nói với huynh."
Hắn siết chặt lấy tay y, cảm giác đầu ngón tay cũng run lên không ngừng.
"Ta đã khôi phục hết kí ức rồi."
Lãnh Tuyền ngẩn người nhìn hắn, ánh mắt lặng yên như mặt hồ sâu thẳm. Vô Bạc hít sâu một hơi, giọng khàn khàn trầm xuống, từng lời như găm vào chính tâm can mình:
"Năm ấy... lúc huynh cứu ta xuống chân núi, ta đã nghe thấy... nghe thấy tiếng cha ta. Ông cầu xin ta... cầu xin ta sống sót, cầu xin ta đừng quên thù hận..."
Hắn cắn chặt răng, những móng tay sắc bén bấu vào lòng bàn tay đến rướm máu.
"Ta đã liều mạng lao ra khỏi nơi ẩn náu, suýt chút nữa bị Dạ Hàn phát hiện. Nhưng lúc đó... Dạ Minh Trạch Thiên Đế ông ấy vì quyết chiến với Dạ Hàn mà trọng thương, vậy mà... vậy mà vẫn ôm lấy ta, che chắn cho ta bằng chút hơi tàn còn sót lại."
"Ông đã dùng dấu ấn chú ở trên ngực ta phong ấn kí ức của ta. Xoá đi tất cả... chỉ để ta quên đi đau đớn, để ta không còn bị thù hận gặm nhấm đến điên dại."
Hắn ngẩng mặt lên, nước mắt lặng lẽ rơi xuống từng giọt, từng giọt.
"Rồi ông đeo cho ta chuông bạc, đeo cho ta mặt nạ bạc, đặt cho ta một cái tên khác... ném ta xuống trần gian... để làm một kẻ phàm nhân ngu ngốc, yếu ớt, không biết gì về quá khứ mình."
"Nhưng số mạng ta nghiệt. Ta mất hết tu vi, không có sức tự vệ... bị người ta hành hạ, đánh đập... cuối cùng... bị đánh chết như một con chó ngoài đường."
Hắn ngừng lại, cả người run lên vì tức giận lẫn đau đớn.
"Ta chết rồi. Nhưng lại không được siêu thoát. Cùng oán niệm rơi xuống Âm Giới... thành một con quỷ rách nát, bị treo trên cổng thành Hắc Sát suốt hai mươi năm trời..."
"Ngày qua ngày bị nắng thiêu đốt, bị gió cào xé, bị quỷ lính tra tấn như trò mua vui. Ta từng van xin, từng gào khóc... nhưng chẳng ai buồn bận tâm. Ta chỉ là một cái xác biết kêu gào thôi mà."
"Rồi một ngày... ta bị ném vào một cái hố. Một cái hố chất đầy những đứa trẻ quỷ khác. Kẻ nào giết được hết mới có thể sống sót bước ra."
"Ta đã giết hết. Giết từng đứa một... máu me dính đầy người, mùi tanh nồng len lỏi tận xương tủy. Chúng nó cũng như ta... đều từng là những đứa trẻ bị vứt bỏ. Nhưng ta không còn cách nào khác."
"Rồi ta leo lên. Giết sạch những kẻ từng tra tấn ta. Giết quỷ vương, đoạt lấy ngai vàng. Cái thế giới ghê tởm đó... nếu không phải kẻ mạnh thì chỉ có thể làm cái thảm chân cho kẻ khác giẫm đạp."
"Những ngày đầu làm quỷ chủ... ta giết luôn cả những kẻ giả nhân giả nghĩa. Những kẻ bề ngoài đạo mạo, bên trong thối nát... những tên như Yến Hành lúc huynh hỏi ta, hay những kẻ đã cấu kết với Âm Giới hại người... đều chết dưới tay ta."
Hắn siết chặt lấy tay Lãnh Tuyền, như bấu víu vào một chút hơi ấm cuối cùng:
"Nhưng... nhưng Thiên Cảnh Tông không phải do ta giết. Ta thề."
Giọng hắn vỡ vụn thành tiếng nức nở.
"Thiên Cảnh Tông, nơi ấy có ân nhân của ta là dì Tịch Uyển, dì ấy đã bảo vệ mẹ ta và trồng cây Đào Tuyết để cầu may cho cả nhà ta, nhưng sau này lại bị đám quân thiên giới chặt phá. Thế nên ta mới trồng lại nó ở Hắc Sát tưởng nhớ dì ấy, dì cũng là một trong những kí ức vỡ vụn của ta lúc ta bắt đầu khôi phục kí ức."
Nói đến đó, hắn cúi gằm đầu xuống, trán như muốn dập xuống đất lạnh.
Bỗng bàn tay Lãnh Tuyền chạm nhẹ lên đỉnh đầu hắn. Vô Bạc ngẩng lên, thấy đôi mắt y vẫn điềm tĩnh mà đau lòng, như ánh trăng soi xuống vực sâu.
"Xin lỗi."
Lãnh Tuyền trượt tay xuống gương mặt hắn, lau đi giọt nước mắt nóng hổi.
"Vì những năm tháng ấy... ta đã không thể bảo vệ đệ tốt."
Y ôm lấy hắn. Một cái ôm ấm áp và kiên định như muốn đỡ lấy tất cả những thống khổ đã dồn nén trong tim hắn suốt bao năm dài.
Vô Bạc ngây ra trong vòng tay ấy, rồi từng chút, từng chút một siết chặt lấy y. Đôi mắt hắn nhắm lại, nước mắt tuôn trào, lần đầu tiên kể từ kiếp nạn đó, hắn mới thấy an tâm đến vậy.
Ngay lúc đó, những luồng linh quang óng ánh như sương vàng lấp lánh từ khe nứt trên trần hang động chảy xuống. Ánh sáng thần thánh tràn ngập Lãnh Cốc u ám, chiếu rọi lên hai thân ảnh ôm nhau.
Giữa bóng tối cùng cực, rốt cuộc... cũng có một nơi để hắn quay về.
Cùng lúc đó, tại Huyết Ảnh Cung, Thiên U Mị Cảnh đang đi vòng vòng trong căn phòng nhỏ. Bỗng nhiên, hắn vấp phải sàn nhà nhô lên kỳ lạ, suýt nữa ngã nhào. Ánh mắt sắc bén chợt tối sầm.
Hắn cúi xuống, phát hiện lối thông xuống nơi giam giữ Bạch Nhậm Dư dường như đã bị ai đó đụng chạm. Sàn đá vốn bằng phẳng giờ đây hơi nhô lên như thể từng có kẻ ra vào.
Thiên U Mị Cảnh nheo mắt, lập tức truyền ra một luồng tín hiệu đặc biệt. Gương mặt hắn méo mó vì phẫn nộ, hai tay siết chặt, mắt ánh lên tia giận dữ cực điểm.
Một cơn bão ngầm, đang chuẩn bị cuộn trào.