Chương 97: Thiên Mệnh Vô Thượng, Thiên Diệt Chi Mệnh

Hôm ấy, toàn thiên giới chìm trong cơn địa chấn kinh hoàng. Từng cột trời rung chuyển, từng dải ngân hà vỡ òa. Không một ai, dù là thần quân hay cổ thần cao quý, dám tin vào mắt mình — Lãnh Tuyền, đệ nhất thần y của tam giới, đã thực sự vì Vô Bạc mà trở mặt với cả cửu thiên!

Hai thân ảnh ấy, giữa muôn vàn tinh quang hỗn loạn, đứng sừng sững như hai vầng nhật nguyệt, uy vũ vô song, cuồng bạo lật tung trật tự trời đất.

Giữa triều hội rúng động, Thiên U Mị Cảnh lặng lẽ toan tính. Khóe môi hắn khẽ nhếch, ánh mắt như ẩn chứa vạn cổ mưu mô. Đột nhiên, hắn khom người bên tai Thiên Đế, cười nhè nhẹ như tiếng ngọc va vào nhau:

"Ngài có biết, chiêu thức ban nãy của Vô Bạc là gì không?"

Thiên Đế khẽ nheo mắt, đáy mắt tối sâu như vực thẳm.

"Nhất Thức Tuyệt Chiêu."

Một thoáng, Thiên Đế nở nụ cười khẩy, ý vị thâm trầm, tựa hồ sau lưng đã có thiên đại sát cục đang âm thầm vận chuyển.

Trong khi đó, tại Điện Đại Niên, Dương Hạo lòng như lửa đốt, thân mang kiếm khí quay về. Vừa đặt chân tới cửa điện, hắn đã thấy A Tâm bé nhỏ, co ro ngủ gục trước bậc thềm lạnh giá. Khóe mắt nàng vẫn còn vương lệ chưa khô.

Trái tim hắn co rút lại, đau đớn khôn cùng. Hắn khom người, định bế cô vào trong, nhưng A Tâm bất thần tỉnh dậy, đôi tay bé xíu siết chặt lấy cổ tay hắn, nức nở hỏi:

"Vô Bạc sao rồi? Hắn... chết chưa? Ca ca ta có ở đó không?"

Dương Hạo thở dài, dìu cô vào phòng, cẩn thận đóng cửa, nhìn quanh không có ai mới thấp giọng kể:

"Muội còn nhớ hôm sáu chúng ta ở cùng nhau trên núi Bạch Lộc với Túc Ảnh thúc không? Hôm ấy, muội cùng sư huynh xuống chợ mua đồ cưới. Chính hôm ấy, Vô Bạc đã thú nhận với ta, sư thúc và Túc Ảnh thúc thân phận thật sự. Huynh ấy dặn phải giữ kín, không được tiết lộ cho muội hay sư huynh biết. Hôm đại chiến, chúng ta giả vờ oán hận huynh ấy để tuỳ cơ ứng biến... Giờ, khi mọi chuyện đã an bài, ta mới dám nói thật."

A Tâm lặng người. Một khắc sau, cô cắn môi, giận dữ đấm thùm thụp vào ngực Dương Hạo, lắp bắp:

"Huynh... huynh giấu ta chuyện tày trời như vậy hả? Huynh diễn cũng giỏi lắm nhỉ! Dám làm bổn cô nương khóc nức nở! Chờ xem, ta sẽ méc ca ca cho huynh chết chắc!"

Dương Hạo luống cuống, vừa trốn vừa xin lỗi, vừa thề thốt cam chịu mọi hình phạt của sư huynh Lãnh Tuyền ban ra.

Nơi đỉnh núi tuyết bạt ngàn, tuyết bay như lụa bạc, Túc Ảnh lặng lẽ đưa Lãnh Tuyền và Vô Bạc đến.

Trong gió lạnh xé da, Vô Bạc đột nhiên siết chặt bàn tay Lãnh Tuyền, gương mặt lo lắng:

"Huynh... sao huynh lại tới đó? Ta..."

Chưa kịp nói hết câu, một cái bạt tai trời giáng đã rơi xuống má hắn.

Túc Ảnh giật mình, sợ vạ lây, vội rút lui, để mặc hai kẻ kia "giải quyết riêng".

Vô Bạc cắn môi, hai mắt đỏ hoe. Lãnh Tuyền nghiêm nghị lạnh như sương tuyết:

"Hỏi cái gì? Ngươi nghĩ bổn toạ không thể tới xem ngươi đại chiến thiên giới oai phong thế nào à?"

Vô Bạc xấu hổ gãi đầu:

"Huynh... sao huynh tỉnh dậy được?"

Lãnh Tuyền liếc xéo, khinh thường phun ra từng chữ:

"Ngươi là heo à? Bổn toạ đường đường thần y, lẽ nào lại bị thứ mê hương rác rưởi của ngươi hạ gục?!"

Ánh mắt y tối sầm lại, ngữ khí sắc như đao:

"Ngươi đủ lông đủ cánh rồi phải không? Muốn báo thù thì tự đi mà báo. Từ nay, đường ai nấy bước, đoạn tuyệt!"

Vô Bạc hoảng hốt, quỳ sụp xuống ôm chặt vạt áo y:

"Huynh đừng đoạn tuyệt với ta... Ta sai rồi... Ta chỉ là... không muốn liên luỵ huynh..."

Lãnh Tuyền đạp mạnh hất hắn ra, quát lớn:

"Cút!"

Vô Bạc vồ lấy chân y, nước mắt đầm đìa:

"Huynh muốn gì ta cũng chịu! Ta thề!"

Cuối cùng, Lãnh Tuyền thở dài, túm cổ áo hắn lôi dậy, hất mạnh ra sau, lãnh đạm quay lưng bỏ đi:

"Lần này là lần cuối."

Trên đỉnh tuyết, Túc Ảnh và một vị tiên nhân áo trắng đã chờ sẵn.

Vô Bạc vừa mừng vừa sợ, lao tới. Nhưng vừa nhìn thấy tiên nhân ấy, hắn khựng lại.

Người nọ gương mặt như ngọc, phong thần tuấn lãng, mơ hồ có vài phần tương tự với Lãnh Tuyền, chỉ là thua kém vài phần khí độ.

Hắn mỉm cười, giọng điệu ung dung cao ngạo:

"Ta tên Tư Trạm, trên danh nghĩa, là sư huynh của ngươi, Lãnh Tuyền."

Lãnh Tuyền nhếch môi khinh thường, xoay người định bỏ đi.

Túc Ảnh vội giữ lại, tha thiết khẩn cầu:

"Không cần nhận người, chỉ cần xem thiên mệnh."

Tư Trạm nhìn Vô Bạc, lạnh lùng hỏi:

"Ngươi là Bạch Nhậm Dư?"

Vô Bạc sôi máu, suýt nữa muốn chặt phăng đầu người ta, may mà Lãnh Tuyền ngăn lại.

Lãnh Tuyền nheo mắt, lạnh giọng hỏi:

"Ngươi là ai?"

Tư Trạm nhếch môi:

"Vị thần năm xưa truyền bí kíp cho sáu huynh đệ Bạch Nhậm Dư."

Hắn nhìn Lãnh Tuyền chậm rãi nói:

"Ngươi, và tiểu tử kia, đều là thứ tồn tại mà trời đất phải kính sợ. Nhưng ngươi đặc biệt hơn cả."

Lãnh Tuyền lạnh nhạt hỏi:

"Đặc biệt thế nào?"

Tư Trạm thản nhiên:

"Ngươi — không có trái tim hoàn chỉnh. Ngươi — không có nhân duyên."

Hắn lùi lại, lộ ra hai mỏm đá phủ đầy ký tự cổ xưa, cất giọng uy nghiêm:

"Đặt tay lên đi."

Trong không khí dày đặc linh khí của đỉnh núi tuyết, Tư Trạm, đứng giữa hai người, đôi mắt hắn sáng như sao trời, lấp lánh ánh nhìn tinh tường. Ánh sáng lạnh lẽo của tuyết xung quanh càng làm tôn lên vẻ tĩnh mịch của hắn, tựa như một nhân vật hư ảo không hề thuộc về thế gian này.

"Đặt tay lên," Tư Trạm khẽ lên tiếng, giọng nói sâu thẳm như vọng từ cõi vô hình, "Hãy để ta xem thử hai người có thể vượt qua được thiên mệnh hay không."

Vô BạcLãnh Tuyền, mỗi người đều có vẻ mặt kiên định, ánh mắt như xuyên thấu mọi huyền bí của vũ trụ, không chút nao núng. Họ cùng lúc đưa tay ra, một tay đặt lên mỏm đá thánh, nơi khắc đầy các ký tự cổ xưa, từng đường nét uốn lượn tựa như một con rồng uốn quanh, ký hiệu mà không ai ngoài những vị thần nguyên thủy mới có thể đọc hiểu.

Lúc đầu, chỉ có một tia sáng yếu ớt phát ra từ mỏm đá, giống như sự giao thoa giữa hai thế giới — nhưng chỉ sau một khoảnh khắc ngắn ngủi, một cơn sóng năng lượng vĩ đại bùng lên, lan tỏa ra khắp bầu trời.

Một luồng khí đen đậm, thô ráp như những đám mây bão kéo đến từ sâu trong cõi âm, bao phủ quanh Lãnh Tuyền. Cùng lúc ấy, một luồng ánh sáng vàng rực rỡ như mặt trời, sắc vàng ngời sáng như thánh quang chiếu từ vũ trụ, lại tỏa ra từ Vô Bạc.

Hai luồng năng lượng đối nghịch cuộn vào nhau, như trời và đất đang vặn vẹo nhau. Ánh sáng vàng của Vô Bạc, rực rỡ và cuồng bạo, hòa quyện với bóng tối nhấn chìm của Lãnh Tuyền, tạo thành một cảnh tượng cực kỳ kỳ quái, cứ như vạn vật trong thiên địa đều ngừng lại, im lặng quan sát. Những ký tự cổ trên mỏm đá thánh như bị rung chuyển, phát ra từng tiếng nổ vang vọng, và những mảnh đá vụn bay lơ lửng trong không khí.

Tư Trạm đứng đó, ánh mắt chăm chú, nhưng không giấu nổi vẻ bất ngờ. Hắn im lặng quan sát sự biến hóa giữa hai luồng khí, và chỉ khi cả không gian bùng lên một luồng chấn động mãnh liệt, hắn mới mở miệng.

"Thật sao...?" Hắn lẩm bẩm, giọng trầm trầm đầy ngạc nhiên, "Người mang 'Thiên Mệnh Vô Thượng'... lại là ngươi, tiểu tử họ Bạch?"

Cả không gian bỗng chốc lặng ngắt. Vô Bạc đứng sững lại, không thể tin vào tai mình.

"Cái gì?" Hắn hỏi lại, đôi mắt ánh lên sự kinh hoàng lẫn khó tin.

Tư Trạm nhìn hắn, vẻ mặt không chút thay đổi. "Và Lãnh Tuyền... ngươi, lại mang 'Thiên Diệt Chi Mệnh'."

Hắn dừng lại một chút, đôi mắt sáng như sao nhìn chằm chằm vào Lãnh Tuyền.

"Chỉ có một người duy nhất, thiên mệnh đã định, sẽ diệt hết thảy — ngươi chính là sự hủy diệt của thế giới này."

Khi những lời này thốt ra, Lãnh TuyềnVô Bạc như bị đông cứng tại chỗ. Cả không gian như ngừng quay, từng giây từng phút nặng nề trôi qua. Một cảm giác u ám và nặng nề bao trùm lên họ, không gì có thể xóa bỏ sự hiện diện của hai thiên mệnh đối nghịch.

Và rồi, từng câu nói của Tư Trạm lại như cắm sâu vào tâm trí mỗi người, khiến họ không thể rời mắt. Từng ký tự cổ trên mỏm đá thánh, vốn dĩ chỉ là biểu tượng, nay trở thành những dấu vết của số phận.