Chương 98: Bí Mật Thiên Mệnh

Không khí trên đỉnh núi tuyết lạnh lẽo, bao trùm bởi sự tĩnh mịch. Vô Bạc đứng đó, ánh mắt rực lửa, không thể tin vào những gì hắn vừa nghe thấy. Mặt hắn nhăn lại, môi mím chặt, tay nắm chặt thành quyền. Quá nhiều thông tin bất ngờ, quá nhiều sự thật đột ngột ập đến khiến hắn cảm thấy như không thở nổi.

"Thiên Mệnh Vô Thượng? Cái gì?" hắn quát lên, giọng hắn như thét gào vào không gian lạnh lẽo, "Đồ lừa đảo! Ta là quỷ vương đã gây hoạ cho thiên giới, sao có thể là Thiên Mệnh Vô Thượng được? Tảng đá này cũng chắc chắn là đồ lừa bịp thôi!"

Hắn không thể chấp nhận điều đó. Từng câu chữ của Tư Trạm như một vết thương sắc bén đâm sâu vào trái tim hắn. Hắn không thể tin được, không thể nào tin nổi. Tất cả những gì hắn đã trải qua, những khó khăn, những cuộc chiến, sao lại có thể là do định mệnh đã sắp đặt sẵn?

Tư Trạm thở dài một tiếng, mắt hắn buồn bã, như thể hắn đã quá mệt mỏi với những thứ đã qua. "Điều này đã được ấn định từ lúc ngươi sinh ra," hắn nói, giọng hắn nhẹ nhàng nhưng lại đầy kiên định, "Cho dù ngươi có gây ra tai hoạ gì đi nữa, ngươi vẫn là Thiên Mệnh Vô Thượng. Còn Lãnh Tuyền, chính là người sẽ diệt thiên. Dù y làm gì, dù y có là ai, thế giới sẽ huỷ diệt trong tay y. Đó là điều không thể thay đổi."

Túc Ảnh đứng bên cạnh, gật đầu. "Hai phiến đá này không phải đồ lừa bịp đâu, chúng là thần khí của đất trời, được tạo ra để ghi nhận thiên mệnh. Không thể sai sót được."

Vô Bạc nhìn sang Lãnh Tuyền, đôi mắt hắn tràn đầy lo âu, nhưng Lãnh Tuyền lại không nhìn lại hắn. Ánh mắt của Lãnh Tuyền vẫn lạnh lùng, không có chút thay đổi nào, dường như y đã không còn để tâm đến những lời nói kia nữa.

Tư Trạm khẽ cười khẩy, ánh mắt hắn phức tạp khi nhìn về phía Lãnh Tuyền và Vô Bạc. "Ta không muốn xen vào hồng trần hay cuộc sống của các ngươi," hắn nói, giọng khô khốc.

"Ta đã sống đủ lâu rồi. Nhưng có những chuyện cần phải nói. Thiên Đế hiện tại chính là Dạ Hàn. Hắn đã biết thân phận của các ngươi từ lâu rồi, trước cả khi ta biết. Sở dĩ hắn giết tên tiểu tử họ Bạch nhà ngươi không phải vì cha ngươi liên lụy, mà vì hắn biết ngươi mang mệnh Vô Thượng tương lai chắc chắn trở thành Thiên Đế. Hắn muốn giết ngươi để đày đoạ ngươi dưới Âm Giới, dù ngươi còn sống thì cũng chẳng thể làm Thiên Đế được nữa."

Lãnh Tuyền đứng đó, như bị đông cứng. Những lời của Tư Trạm như dao đâm vào lòng, nhưng y cũng không thể làm gì.

"Còn Lãnh Tuyền, y là kẻ mà trời đất tạo ra, hắn không thể động tới. Do đó, hắn chỉ còn cách lấy sự tin tưởng từ người, cho đến một ngày hắn sẽ công bố thân phận Chi Mệnh của ngươi ra, và người đời sẽ thay hắn xử lý ngươi."_

Lời nói của Tư Trạm như một tảng đá nặng nề đè lên ngực hai người. Không ai nói gì thêm, không khí căng thẳng đến nghẹt thở.

Lãnh Tuyền thở dài, không thể tin nổi. Người mà y từng coi là bạn thân lại có thể làm chuyện này. Nhưng rồi, y nhận ra. Lúc nãy, khi cứu Vô Bạc, y cũng đã thấy Thiên Đế sử dụng Mãnh Sà, loại tà thuật yêu nghiệt nhất để chiến đấu với Vô Bạc. Điều đó, dù sao cũng chỉ xác nhận một điều. Tất cả những gì họ phải làm bây giờ là báo thù.

Cả hai quay người, bước đi xuống núi, quyết tâm. Dù cho họ mang thiên mệnh hay thiên diệt, họ sẽ không để mọi thứ trôi qua vô nghĩa.

Túc Ảnh lo lắng nhìn về phía Tư Trạm. "Tiền bối," y hỏi, "Ngài có cách nào ngăn chặn thiên diệt xảy ra không?"

Tư Trạm lắc đầu. **"Thiên diệt xảy ra hay không không phải do ta, mà là do Lãnh Tuyền. Nhưng yên tâm, chắc chắn thế giới sẽ không bị huỷ hoàn toàn. Như lời tiên đoán của ta, sự diệt vong là điều không thể tránh khỏi, nhưng sẽ không hoàn toàn tiêu tan."_

Túc Ảnh chợt nhớ ra một điều. "Bức thư..." y nói nhỏ, "Bức thư mà ông gửi cho Lãnh Tuyền khi y không có ở Điện Đại Niên, ông đã gửi cho A Tâm (lúc Lãnh Tuyền và Vô Bạc trong kho vũ khí)."

Câu nói đó không thoát khỏi ánh mắt Tư Trạm, nhưng chỉ có hắn biết rõ, bức thư ấy chứa đựng một thông điệp quan trọng — một thông điệp mà chỉ Lãnh Tuyền mới có thể hiểu được.