A Tâm ngồi gật gà bên bàn nhỏ, tay chống cằm, đôi mắt mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa sổ. Dù trời đã xế chiều, nhưng trong lòng cô vẫn còn lo lắng về mọi chuyện xảy ra gần đây. Mấy ngày qua, mọi thứ liên tục đảo lộn. Nhưng lúc này, mệt mỏi chiếm lĩnh, và cô chỉ muốn ngủ một giấc dài. Chợt, một tiếng thở yếu ớt từ giường bên cạnh khiến cô giật mình.
A Tâm nhanh chóng đứng bật dậy, chạy lại bên giường với vẻ mặt lo lắng:
"Cô tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào? Có chỗ nào còn đau không?"
Luyến Nhi mở mắt, nhìn thấy A Tâm đứng trước mặt, ánh mắt mơ màng nhưng tràn đầy cảm động. Nàng thì thầm:
"Bấy lâu nay, cô đã chăm sóc ta sao?"
A Tâm nghe vậy, bất giác nhíu mày, nhưng rồi nở một nụ cười khinh thường. Cô chống nạnh, nhìn Luyến Nhi một cách khó chịu: "Chứ còn ai vào đây chăm sóc cô nữa chứ? Nói bổn cô nương nghe coi, sao cô lại ra nông nỗi này vậy?"
Luyến Nhi kể lại chi tiết sự việc, từ khi nàng bị một nữ nhân kỳ lạ dụ dỗ, dẫn đến Huyết Ảnh Cung, rồi khi nàng gặp Thiên U Mị Cảnh – kẻ có ý định quét sạch Âm Giới. Cô còn nghe được một số lời bàn tán về một kẻ lạ mặt đeo chiếc chuông bạc trên đai lưng, thoạt nghe, A Tâm liền rùng mình.
A Tâm trợn mắt, vẻ mặt hoang mang:
"Cái gì? Cô nói thật à? Người như vậy chỉ có mỗi Thiên Đế thôi chứ còn ai nữa?"
Cô lo lắng thì thầm, chạm vào cánh tay của Luyến Nhi:
"Nếu chuyện này là thật thì cô phải giữ kín đấy nhé. Không được để lộ ra ngoài!"
Không chần chừ, A Tâm vội vàng chạy ra ngoài, quyết định gửi tín hiệu đến Lãnh Tuyền. Cô biết rằng đây không phải là chuyện đơn giản và cần phải hành động nhanh chóng. Nhưng khi vừa bước ra khỏi phòng, tiếng động lớn từ ngoài hành lang khiến cô đứng khựng lại. Một đám thiên binh đẩy cửa xông vào, ánh mắt dữ tợn, nụ cười lạnh lùng trên môi.
A Tâm giật mình, tim đập mạnh. Đôi mắt cô đảo khắp xung quanh, tìm kiếm một lối thoát, nhưng đám binh lính quá đông và không cho phép cô chạy trốn. Dương Hạo lập tức bước tới chắn trước A Tâm, ánh mắt sắc bén, giọng nói đanh thép:
"Các ngươi biết đây là đâu không mà dám tự tiện bước vào đây?"
Bọn thiên binh cười khẩy, một tên trong đó lên tiếng, giọng đầy khinh bỉ: "Lũ các ngươi còn dám hỏi câu đấy à? Thượng thần của các ngươi phản thiên giới, đi theo thằng quỷ vương đâu ra kia kìa. Bây giờ bọn ta tới đây để giết lũ phản nghịch các ngươi!"
A Tâm vội vã lục lọi trong túi nhỏ, nhưng chẳng còn bùa dịch chuyển nào. Cô cảm thấy tim mình như ngừng đập, chỉ còn lại một cảm giác tuyệt vọng. Bọn chúng đã bao vây cả ba người, chuẩn bị kết liễu họ. Một giây nữa thôi, mọi chuyện sẽ chấm dứt.
Luyến Nhi đứng bên, tay ôm ngực, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô lo lắng nhìn Dương Hạo và A Tâm, ánh mắt không ngừng dò xét. "Đây là chuyện gì vậy?" Luyến Nhi hỏi, trong giọng nói có chút hoang mang.
A Tâm vội vàng lùi lại một bước, suy nghĩ nhanh chóng. Nhưng ngay khi cô chuẩn bị tìm cách đối phó, một bóng dáng quen thuộc lao tới, phá tan bầu không khí căng thẳng trong nháy mắt. Một tiếng nổ vang lên, kèm theo làn sóng hồng bùng nổ mạnh mẽ, cuốn theo ba người vào trong.
A Tâm bất ngờ, không thể tin vào những gì vừa xảy ra. Mắt cô mở to, miệng khẽ lẩm bẩm:
"Bích Lộ tỷ?"
Bích Lộ xuất hiện trong một khoảnh khắc như thần linh, cứu họ khỏi vòng nguy hiểm. Đối với A Tâm, hình bóng của Bích Lộ không chỉ là một người bạn, mà còn là một người bảo vệ quan trọng trong lúc nguy cấp này. Dù mọi chuyện vẫn còn mù mịt, nhưng ít nhất trong giây phút này, A Tâm có thể cảm nhận được một tia hy vọng le lói.
Tình thế này không hề dễ dàng, nhưng A Tâm biết rằng, với sự xuất hiện của Bích Lộ, mọi thứ sẽ có cơ hội thay đổi. Cả ba người họ không còn phải đơn độc trong cuộc chiến này nữa.