Bích Lộ đưa A Tâm, Dương Hạo và Luyến Nhi đến một phủ nhỏ ẩn sâu trong Hắc Sát. Ba đứa ngơ ngác nhìn quanh, phủ này có vẻ đơn sơ, cây cỏ hoang vu nhưng vẫn còn vết tích của những năm tháng huy hoàng.
A Tâm quay sang hỏi:
"Bích Lộ tỷ, sao lại đưa bọn ta tới đây?"
Bích Lộ chỉ cười dịu dàng, ánh mắt ẩn giấu nhiều tâm sự:
"Ra ngoài có chút việc, lát nữa ta sẽ nói rõ."
A Tâm nhìn nụ cười ấy, không hiểu sao lại thấy yên tâm kỳ lạ, liền gật đầu, kéo theo Luyến Nhi và Dương Hạo bước vào trong phủ.
Vừa vào tới nơi, A Tâm không nhịn được, quay sang Dương Hạo hỏi:
"Nè, chuyện ban nãy rốt cuộc là thế nào vậy?"
Dương Hạo gãi đầu:
"Hôm đại chiến tiên - ma, Lãnh huynh đã chĩa thẳng kiếm về phía Thiên Giới, tuyên bố sẽ theo Vô Bạc huynh... Thiên Đế lúc đó giận dữ lắm. Có thể ngài ấy cho rằng... chúng ta cũng sẽ phản bội Thiên Giới nên mới..."
"Phản cái đầu ngài ấy!" A Tâm đập bàn cái rầm, tức giận đứng bật dậy, "Thiên Đế đúng là không biết phân biệt đúng sai, phải trái! Mặc kệ, dù sao ta cũng sẽ theo ca ca!"
Dương Hạo gật đầu lia lịa như con cún nhỏ, ánh mắt cứng rắn hẳn lên. A Tâm thấy hắn như vậy, vừa tức vừa buồn cười, vung tay đập nhẹ lên đầu hắn.
"Ui da!" Dương Hạo ôm đầu, oan ức nhìn cô mà không dám hỏi lý do.
A Tâm bực dọc, mắt lơ đãng nghịch vạt váy lụa hồng, lẩm bẩm:
"Cái tên Thiên Đế đó... chẳng phải người tốt lành gì đâu. Ông ta chính là kẻ đứng sau chỉ huy Huyết Ảnh Cung đó."
Luyến Nhi nghe vậy liền sán lại, líu lo chen lời:
"Đúng rồi đó! Chính hắn mà! Ta không thể lầm được, đai lưng hắn có đeo chuông bạc, chính là cái tên suýt chút nữa giết ta!"
Dương Hạo cũng vội tiếp lời:
"Trong trận chiến hôm đó, ta cũng thấy... ngài ấy tỏa ra sát khí kinh khủng lắm, lúc giao đấu với Vô Bạc huynh ấy, đột nhiên đang yếu thế liền vực dậy đè ép Vô Bạc huynh."
A Tâm hoảng hốt:
"Thế... cái tên vô sỉ đó có sao không?!"
Dương Hạo lắc đầu như cún con:
"Không sao đâu! Được Lãnh huynh cứu rồi... chắc chắn ổn."
A Tâm vẫn lo lắng, khó chịu, liền cốc đầu hắn thêm cái nữa:
"Chắc chắn cái gì, không chịu hỏi kỹ càng gì cả!"
Dương Hạo ấm ức ôm đầu, ngoan ngoãn không dám kêu nữa.
Lúc này, cửa phủ mở ra, Bích Lộ bước vào. Thấy sắc mặt A Tâm đầy hoang mang, cô mỉm cười dịu dàng:
"Hồng Tâm cô nương, yên tâm đi. Quỷ Chủ sẽ không sao đâu."
A Tâm ngớ ra:
"Khoan đã! Sao tỷ biết Vô Bạc là Quỷ Chủ?!"
Bích Lộ cười khẽ, ngồi xuống chiếc bàn tròn giữa phòng. Ba người A Tâm, Dương Hạo, Luyến Nhi lập tức bu quanh, mắt tròn xoe.
Bích Lộ bắt đầu kể, giọng bình thản nhưng ánh mắt như phủ bụi mấy vạn năm u buồn:
"Thật ra, ta không phải là nô tỳ bình thường của Lãnh Thượng Thần. Ta vốn là một con quỷ dưới Hắc Sát này.
Nhờ Lãnh Thượng Thần cứu giúp, ta mới được vào Đại Niên Điện.
Chuyện Thiên Đế hiện tại chính là Dạ Hàn Kiếm Tiên năm xưa, người đã hãm hại Bạch Thượng Thần, đều là sự thật.
Mà ta... cũng chính là thê tử chưa vào cửa của hắn - Quỷ Tân Nương."
"Cái gì?!!"
A Tâm và Dương Hạo đồng thanh la lên, suýt ngã nhào vào nhau.
Bích Lộ cười khổ, tiếp tục:
"Không như lời đồn đâu. Ta chưa từng bị phụ bạc rồi thành kẻ đi bắt nương tử người khác về chịu khổ cùng số phận.
Mọi chuyện đều là do Dạ Hàn bịa ra, để che giấu tội ác của hắn."
Giọng cô trầm xuống, ánh mắt nhìn xa xăm như xuyên qua mấy vạn năm:
"Ba triệu năm trước, ta là con gái của một vị quỷ nổi danh dưới âm giới.
Gặp gỡ Dạ Hàn, tưởng là nhân duyên trời định... Ai ngờ hắn tiếp cận ta chỉ để thâu tóm thế lực của cha ta.
Đêm thành hôn, hắn giết sạch gia đình ta, suýt nữa giết luôn ta.
Nếu không nhờ Độc Y Quỷ cứu về Hắc Sát, chắc ta cũng đã thành oan hồn rồi.
Sau đó, ta chứng kiến Vô Bạc lớn lên nơi đây... trong khắc nghiệt và máu lửa."
"Vậy là... huynh đã biết cô ấy là quỷ tân nương từ lâu rồi à?"
Vô Bạc trầm ngâm nhìn tách trà, thấp giọng hỏi
Một góc khác, dưới mái hiên quán nước bình dân ven chợ.
Lãnh Tuyền và Vô Bạc ngồi đối diện, mỗi người cầm một chén trà nhạt. Ánh nắng chiều xiên xuống tạo bóng kéo dài trên nền đất thô ráp.
Lãnh Tuyền lắc đầu, ánh mắt vẫn bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng
"Không. Đáng ra ta cũng không biết Bích cô nương lại là Quỷ Tân Nương đâu."
Vô Bạc nhướn mày, ánh mắt mang theo vẻ nghi hoặc
"Vậy sao huynh nghi ngờ?"
Lãnh Tuyền mỉm cười nhạt
"Còn nhớ hôm đệ bị thương nặng vì lấy lại ký ức không? Lúc chăm sóc đệ xong, ta nhận được tín hiệu từ linh quang phù. Ta lần theo nó xuống Hắc Sát, cứu được Bích Lộ cùng mấy tỷ muội cô ấy."
Vô Bạc chau mày, vẻ mặt càng thêm trầm trọng
"Nhưng đâu phải ai cũng biết phù đó truyền tín?"
Lãnh Tuyền khẽ gật đầu
"Đúng. Trước đây ta chỉ nói với cô ấy đó là bùa hộ thân. Công dụng truyền tin chỉ có người đời trước, hoặc những kẻ già như lão Túc mới biết."
Vô Bạc im lặng, ngón tay gõ nhè nhẹ lên thành chén.
Lãnh Tuyền nhẹ giọng tiếp
"Ta đoán cô ấy có liên quan đến đời trước, nhưng đã không muốn nói, ta cũng không hỏi. Chỉ biết cô ấy không đơn giản, nên để cô ấy ở Điện Đại Niên bảo vệ A Tâm."
Vô Bạc cười khẽ, ánh mắt ánh lên tia ấm áp hiếm hoi
"Vậy cũng tốt."
Hắn ngửa người ra sau, lôi từ trong ngực áo ra một cuốn sách tre cũ kỹ.
"Tiếp theo... huynh định làm gì?"
Lãnh Tuyền đưa tay ra, giọng đều đều
"Đưa cuốn kế hoạch đây."
Vô Bạc cười gượng, rụt rè chìa ra quyển sách. Hắn những lúc rảnh rỗi còn lén ghi thêm mấy dòng nguệch ngoạc mới:
4.Thành thân.
5.Sinh con.
Lãnh Tuyền liếc qua, gương mặt lạnh đi thấy rõ. Y nhấc quyển sách lên, không thèm khách sáo ném thẳng vô mặt Vô Bạc, giọng giận dữ
"Được lắm. Rảnh rỗi thế này, ta bảo ngươi thử ghi xem ngươi liền ghi thật?!"
Vô Bạc ôm đầu tránh né, vừa cười vừa la
"Huynh đừng nóng! Ta chỉ... ghi thêm mục tiêu sống thôi mà!"
Lãnh Tuyền thở dài một hơi dài như than trời, ngửa đầu nhìn ánh chiều tà mờ mịt. Ta biết hắn đang suy tính. Ban đầu định dựa vào mấy mục tiêu ghi trong cuốn sách để kiếm thêm tài nguyên linh khí. Nhưng giờ... nhìn hai cái dòng mới toe toe đó, biết phải làm cái quái gì nữa đây?
Bỏ mẹ cho rồi.