Chương 4

Ánh trăng rọi xuống đường làng vắng lặng. Chó sủa vang rồi lại im bặt. Không ai dám ló đầu ra cửa vào giờ này – bởi cả làng đều biết, biệt phủ mới của phú hộ Tấn là chốn quái dị: lặng như nghĩa địa, rộng như miếu hoang, và đêm đêm… có mùi nhang lạ phảng phất.

Bình – người đàn ông vạm vỡ, mắt trắng dã như kẻ mộng du – bước đi từng bước chậm rãi, không do dự, không quay đầu. Gió đêm lùa qua vạt áo mỏng, lộ ra phần ngực trần dính mồ hôi, từng múi cơ co giật nhẹ theo nhịp chân.

Cổng biệt phủ mở sẵn.

Không ai canh gác.

Lý Tấn đã ngồi chờ sẵn trong gian phòng đỏ ánh nến, giữa phòng là một tấm phản trải chiếu mềm, bốn góc đặt bùa trấn tà. Từ xa, hắn đã nghe tiếng chân Bình dẫm lên bậc gạch đá – nặng nề, đều đặn như tiếng trống gọi hồn.

Cánh cửa gỗ mở ra cọt kẹt…

Bình bước vào.

Mắt vẫn trắng dã, ngực phập phồng, cơ thể như đang gồng sẵn để thi hành mệnh lệnh bất kỳ lúc nào.

Tấn cầm hình nhân rơm trên tay, nâng nó ngang ngực mình.

– "Quỳ xuống."

Bình lập tức quỳ một chân, dáng vẻ hệt như một võ tướng dâng mạng. Các múi cơ lưng và đùi nổi bật lên đầy ấn tượng trong ánh nến.

– "Cởi áo."

Chiếc áo mỏng trượt khỏi vai, để lộ toàn thân săn chắc, rám nắng, những vết xước nhẹ vì vác lúa còn in hằn. Một vẻ đẹp thô ráp – hoang dã – giờ đây lại hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay của một kẻ chơi bùa.

Tấn thì thầm, giọng như rắn độc bò quanh:

– "Từ nay về sau, mỗi đêm trăng tròn… chỉ cần ta gọi, em sẽ đến. Không mang theo ý thức, không mang theo linh hồn. Chỉ cơ thể em thôi… là đủ."

Hắn siết hình nhân nơi ngực – ngón tay bóp nhẹ – và trong khoảnh khắc đó, Bình gồng người, ngửa cổ, siết bụng lại như bị điện giật. Mồ hôi nhỏ xuống sàn, ánh nến hắt lên thân thể đang run lên vì bị ép buộc một cách vô thức.

– "Hãy cho ta xem, em siết cơ thế nào… khi không còn ý chí."

Cơ thể Bình uốn theo bàn tay Tấn, từng động tác gồng, uốn, nâng tay, chống ngực… đều như một vũ điệu câm lặng, mê hoặc đến rợn người.

Còn Tấn… ngồi đó, mê mẩn, nhìn con mồi cơ bắp thực hiện từng lệnh một cách hoàn hảo, từng sợi gân nổi lên như khắc họa bằng tay của quỷ thần.

Không khí trong gian phòng ướt đẫm hương tà mị. Nến cháy đỏ như máu, ánh sáng nhảy múa trên thân thể đẫm mồ hôi của Bình – người đàn ông vạm vỡ đang quỳ im lặng giữa sàn, như một pho tượng sống được gọt giũa bằng ham muốn và bùa chú.

Tấn chống cằm, ngắm nhìn với nụ cười nửa miệng.

– "Giờ thì… tới lượt ta được nuông chiều một chút."

Hắn đứng dậy, cởi áo khoác, bước đến bên chiếc bồn gỗ đặt trong góc phòng – nước đã được đun sẵn, bốc khói lờ mờ như sương ma. Tấn trượt người vào bồn, cả thân thể ngập trong làn nước thơm từ rễ ngải và vỏ quế. Hắn ngoắc tay:

– "Lại đây, tắm cho ta."

Bình – với ánh mắt trắng dã, trống rỗng – chầm chậm bước tới. Bàn tay anh thô ráp nhưng mạnh mẽ, múc từng gáo nước ấm, dội từ vai xuống lưng Tấn. Hơi nước quấn quanh hai thân thể, mùi da thịt hòa lẫn mùi bùa ngải.

Tấn rùng mình, không phải vì lạnh, mà là vì cái cảm giác mình đang được một con thú hoang răm rắp phục vụ, từng động tác cẩn thận, khéo léo đến bất ngờ.

– "Dùng tay xoa vai ta. Ừ… như vậy…"

Bình quỳ sau lưng hắn, hai bàn tay to bè bắt đầu xoa bóp vai, rồi trượt dần xuống lưng, ngực, cổ. Cơ bắp của anh vẫn căng cứng – dù đang thực hiện công việc mềm mỏng, nhưng lực từ bàn tay khiến Tấn như chìm trong khoái cảm thống trị ngược.

– "Giỏi quá… Cơ thể này… có thể làm mọi thứ nếu ta muốn, phải không?" – Tấn liếm môi, đầu hơi nghiêng ra sau – "Bóp mạnh hơn chút nữa. Dùng cả khuỷu tay đi."

Bình làm theo không chần chừ, khuôn mặt không biểu cảm, như một cái xác biết phục tùng. Cánh tay rắn chắc ép sát, các múi cơ chuyển động mềm mại, thuần thục, đầy sức mạnh.

Tấn nhắm mắt, tựa đầu vào bờ vai ấy – nơi đã từng chống nắng gió đồng ruộng, giờ lại đang nâng niu hắn như thể sinh ra chỉ để phục vụ hắn.

– "Nếu ta muốn, ta có thể bắt em tắm cho ta như thế này mỗi đêm… Cả đời…"

Hắn cười khẽ, tay không ngừng vuốt ve hình nhân đang đặt trên chiếc khăn bên cạnh bồn. Một hình nhân đã thức giấc – và sẽ không bao giờ ngủ lại hoàn toàn nữa.