Hơi nước trong căn phòng dần dày đặc. Mùi ngải, mùi quế, và mùi da thịt hòa quyện như một tấm màn che phủ mọi ranh giới giữa chủ và tôi, giữa người và rối.
Tấn tựa đầu vào bờ vai rộng của Bình, nghe nhịp tim của người đàn ông đang bị điều khiển hoàn toàn, mà trái tim vẫn đập mạnh mẽ như chiến mã. Hắn ngẩng lên nhìn khuôn mặt kia – kiên nghị, góc cạnh, rám nắng – lúc này trắng dã vô hồn như tượng gỗ.
– "Em đúng là… đẹp như ta tưởng," – Tấn thì thầm, đưa tay nâng cằm Bình lên.
Anh ngẩng đầu theo lệnh, không một phản kháng.
Tấn nhìn thật lâu. Ánh mắt hắn run nhẹ – không phải do sợ, mà vì thứ cảm xúc hoang dại hơn: sự thèm khát đã chạm đến đáy lòng.
– "Ta muốn hôn em…"
Hắn thốt ra, gần như là thở. Rồi không đợi trả lời – vì biết chắc người kia sẽ không chống cự – Tấn nghiêng người tới, nhẹ nhàng áp môi mình lên môi Bình.
Mềm. Ấm. Nhưng hoàn toàn bất động.
Đó không phải nụ hôn của hai người yêu nhau. Đó là nụ hôn của kẻ chiếm hữu, như con rắn siết chặt con mồi chỉ để cảm nhận sự sống đang nằm gọn trong tay mình.
Tấn siết lấy gáy Bình, kéo người đàn ông lực lưỡng lại sát hơn, môi mút lấy môi, tay trượt dọc sống lưng cứng như đá. Bình không phản ứng gì – nhưng cơ thể anh bắt đầu run nhẹ, không phải vì ý chí… mà vì một phần sâu trong tiềm thức đang va chạm với lệnh thôi miên.
Tấn buông ra một chút, thở hổn hển. Nhìn vào đôi mắt trắng dã ấy, hắn thì thầm:
– "Rồi sẽ đến lúc, em tự hôn ta – bằng ý muốn thật sự. Nhưng đêm nay…"
Hắn lại kéo sát lại, lần này là một nụ hôn sâu hơn, tham lam hơn – môi, lưỡi, răng va vào nhau – mà chỉ có một phía đang điều khiển mọi thứ.
Trong lúc đó, hình nhân bên bồn tắm khẽ chuyển động một sợi chỉ đỏ…
Không khí trong phòng gần như đặc quánh, hơi nước nóng phủ lấy cả hai thân thể. Tấn ngồi bên thành bồn, hơi thở gấp, mặt đỏ bừng vì kích động. Bình vẫn quỳ, nửa thân trên trần trụi, cơ bắp ánh lên dưới ánh nến, mắt trắng dã, gương mặt vô hồn mà đẹp đến mê mị.
Tấn vuốt má anh, lòng đầy thỏa mãn nhưng chưa đủ. Hắn không chỉ muốn thân thể Bình – hắn muốn cả lời nói phục tùng, thứ biểu hiện của linh hồn đang quỳ rạp trước mình.
Hắn cầm hình nhân lên, trỏ ngón tay vào miệng con rối, miệng lẩm nhẩm:
– "Miệng em… chỉ nói những điều làm lòng ta ấm lại…"
Rồi quay sang, tay nâng cằm Bình, hắn ra lệnh bằng giọng trầm thấp:
– "Nói đi, nói rằng em yêu ta… Em nguyện là của ta… mãi mãi."
Cổ họng Bình động đậy. Một nhịp, rồi hai… Và sau đó – giọng trầm ấm, khàn khàn, vang lên chậm rãi:
– "Em yêu… chủ nhân…"
Tấn rùng mình. Giọng ấy… quá thật, quá sâu, quá tình. Như thể xuất phát từ chính trái tim – không phải từ bùa chú.
– "Nữa," – Tấn gắt gao – "Nói rằng em chỉ muốn được ở bên ta, phục vụ ta…"
– "Em… chỉ muốn được ở bên chủ nhân… Được hầu hạ… Được chăm sóc cho chủ nhân từng ngày từng đêm…"
Mỗi câu nói phát ra như từng lưỡi dao ngọt ngào cứa vào tâm trí Tấn, làm hắn ngây ngất. Hắn bấu vào vai Bình, thì thầm sát tai:
– "Nói rằng thân thể này… sinh ra là để làm của riêng ta…"
– "Thân thể này… là của chủ nhân… từng cơ bắp, từng hơi thở… chỉ thuộc về người…"
Tấn cắn môi, mắt hoe đỏ vì sung sướng – một thứ phấn khích bệnh hoạn không gì sánh bằng: khống chế được cả cơ thể lẫn giọng nói, ép linh hồn gào thét những lời yêu trong vô thức.
– "Em sẽ nhớ ta… dù đã tỉnh lại. Em sẽ mơ về ta, thèm được chạm vào ta, dù không hiểu tại sao… Hiểu chưa?"
Bình, vẫn trong trạng thái thôi miên, gật đầu chậm rãi.
– "Em… sẽ luôn nghĩ về người… dù chẳng biết vì sao tim lại đau, lại nóng… khi không nhìn thấy…"
Tấn ôm đầu Bình vào ngực, thở ra một hơi dài, thì thầm mê mệt:
– "Tốt… ngoan lắm… Từ giờ, chính em cũng sẽ không còn biết được: mình yêu ta… từ khi nào…"