Chương 6

Gần nửa đêm, mùi bùa đã nhạt. Trong gian phòng đỏ ánh nến, Tấn ngồi xếp bằng giữa chiếu, hai tay khép hình nhân rơm vào lòng như đang ôm giữ một sinh linh quý báu. Hắn mỉm cười, mệt mỏi nhưng hài lòng.

– "Đủ rồi… về đi, cưng."

Hắn rút tấm bùa dán sau gáy hình nhân, lẩm bẩm chú ngữ giải yểm. Ngay tức khắc, đôi mắt trắng dã của Bình chớp nhẹ, rồi khép lại – anh vẫn không tỉnh, nhưng nét mặt trở nên bình thường như đang ngủ mơ.

Bình quay lưng, bước ra khỏi biệt phủ như một bóng ma, cơ thể rắn chắc trần trụi dưới ánh trăng, áo được khoác lại hờ hững. Chân bước đều đặn qua cổng làng, xuyên đêm, trở về căn nhà nhỏ nơi vợ con anh đang yên giấc.

Không một ai hay biết.

Cánh cửa tre kẽo kẹt mở ra. Bình bước vào, khom người trèo lên giường. Cô vợ đang ngủ quay lưng lại, chăn đắp hờ.

Anh nằm xuống bên cạnh, thở nhẹ. Mắt khép lại. Cơ thể chìm dần vào giấc ngủ, như thể chưa từng rời khỏi đây.

Mặt trăng cao vút.

Không ai trong nhà biết rằng chàng trai vạm vỡ kia vừa trở về từ một cơn mê giữa địa ngục.

Sáng hôm sau, gà gáy, Bình trở dậy như thường. Anh rửa mặt, ăn sáng với vợ con, xoa đầu đứa bé như mọi khi. Nhưng có gì đó… lạ.

Thỉnh thoảng, tim anh đập mạnh khi thoáng thấy ánh sáng đỏ phản chiếu trong giếng. Mỗi lần đụng tay vào gáy, anh cảm thấy mát lạnh lạ thường. Và trong giấc ngủ… những hình ảnh mơ hồ – nước nóng, hơi ngải, một giọng đàn ông mơ hồ gọi "cưng"... – luôn ẩn hiện rồi tắt đi như bóng trăng mờ.

Nhưng Bình không nhớ gì.

Chỉ có một cảm giác lạ lùng cứ lẩn quẩn trong tim: nhớ nhung… một ai đó không tên.

Trời chưa sáng hẳn, sương vẫn còn đọng dày trên ngọn cỏ, Bình đã gánh cuốc ra khỏi làng. Áo thun mỏng ướt đẫm lưng, vắt ngang qua bờ vai rộng như tường thành. Anh lầm lũi bước, ánh mắt kiên định, đầy sức sống – như mọi chàng trai làm ruộng quanh năm suốt tháng.

Không ai biết… đêm qua anh đã ở đâu.

Không ai hay… linh hồn anh vừa trải qua một đêm bị thao túng, phục tùng trong vô thức.

---

Tại khu ruộng của phú hộ Tấn – năm xào đất rộng thênh thang, cỏ mọc ngập đầu gối. Tấn từ xa đứng trên bờ, tay cầm quạt giấy, áo dài lụa nhạt, vai khoác khăn đỏ, miệng ngậm cọng cỏ.

Bình đã bắt đầu cuốc. Mỗi nhát cuốc dứt khoát, bắp tay cuộn lên, mồ hôi nhỏ giọt xuống đất ẩm. Anh cày không ngơi nghỉ, cơ thể như cỗ máy. Mắt anh sáng, nhưng đâu đó trong tâm trí, vẫn còn dư âm vết móng tay vô hình Tấn để lại.

Tấn quan sát từng chuyển động, như ngắm một tác phẩm nghệ thuật sống động. Mỗi lần cơ ngực Bình siết lại khi hạ cuốc, hắn nuốt khan. Mỗi lần Bình vươn người gánh bùn đi, những giọt mồ hôi chảy dọc theo lưng uốn cong… hắn phải siết chặt quạt mới không bật tiếng cười mãn nguyện.

– "Làm tốt lắm, cưng à…" – Hắn lẩm bẩm, tay vuốt nhẹ mép hình nhân rơm được giấu trong tay áo.

Rồi Tấn lùi lại, lấy ra mảnh giấy nhỏ ghi chú ngữ, bỏ vào miệng nhai tan, nuốt xuống. Một cách để "nhắc nhẹ" mệnh lệnh cũ thấm sâu hơn.

Đang cuốc, Bình khựng lại một chút. Không hiểu vì sao trái tim bỗng nhói lên một nhịp – như ai đó vừa gọi bằng giọng quen quen… "Cưng…"

Anh lắc đầu, tiếp tục làm.

Mồ hôi thấm ướt cả áo, dính sát lấy thân thể, để lộ từng thớ thịt căng mọng như da trâu cày. Cơ bụng nổi rõ, ngực nở, tay thớ… như một chiến binh câm lặng đang dốc sức phụng sự không điều kiện.

Tấn ngồi nghỉ bên gốc cây, môi khẽ mỉm cười.

– "Làm xong năm xào, tối nay ta sẽ cho em… phần thưởng."

Mặt trời đứng bóng. Nắng gắt như thiêu như đốt. Bình vẫn đang cày, mồ hôi nhỏ giọt từng hàng xuống đất, chiếc áo mỏng từ lâu đã bị cởi ra, vắt trên cọc rơm gần đó. Trên người chỉ còn chiếc quần thô bạc màu, dính bùn, còn lại là làn da rám nắng ươn ướt, từng múi cơ chuyển động đều đặn, mạnh mẽ theo từng nhát cuốc.

Tấn từ xa nhìn, mắt lim dim. Hắn bước xuống ruộng, tay giấu một nhánh lá ngải nhỏ vừa hái sau vườn. Môi lẩm nhẩm chú ngữ quen thuộc – rất khẽ, rất nhẹ – chỉ đủ để gió mang đến bên tai người đang lao động.

Bình đang cày thì khựng lại một chút. Bàn tay đang siết chặt cán cuốc bỗng lơi ra. Mắt anh dại đi, mồ hôi vẫn chảy, nhưng thân thể như rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ.

Tấn bước đến gần, đứng ngay sau lưng.

– "Bình," – giọng hắn thì thầm như rắn trườn qua tai – "Thả lỏng đi. Em nghe ta chứ?"

Bình không trả lời, nhưng tay rũ xuống, hơi thở chậm lại. Toàn thân đứng yên như một bức tượng cơ bắp giữa ruộng trống.

Tấn đưa tay lên… ngón tay hắn chạm nhẹ vào bắp tay căng cứng ấy.

– "Ừm… Rắn chắc như ta tưởng."

Hắn trượt tay dọc từ bắp tay xuống khuỷu, rồi vòng ra phía trước, lướt đầu ngón tay qua ngực trần của người đàn ông lực lưỡng. Hơi thở hắn run nhẹ – không phải vì mệt, mà vì phấn khích, vì cảm giác sờ vào quyền lực mà vẫn giữ được toàn bộ kiểm soát.

– "Em có biết… ta mê nhất là nhìn em làm lụng, mồ hôi nhỏ giọt trên thân thể này… không?"

Ngón tay Tấn khẽ nhấn vào cơ bụng nổi múi, vuốt nhẹ xuống hông, rồi dừng lại nơi rốn, như thể đang khắc ghi từng khối cơ bằng trí nhớ và dục vọng.

– "Chỉ một lần này thôi… giữa đồng. Một chút vuốt ve."

Bình đứng yên, không phản ứng. Nhưng trái tim anh dưới lớp da nóng ấy đang đập mạnh – như thể chính linh hồn ẩn sâu bên trong cũng cảm thấy mình đang bị chạm vào… dù không rõ lý do.

Tấn rút tay lại, lùi bước, tay nhanh chóng đốt một mảnh giấy vàng và vẩy tàn xuống bùn. Gió thổi qua, làm tan chú ngữ.

Bình chớp mắt, thở mạnh, như vừa ra khỏi cơn mê ngắn. Anh đưa tay quệt mồ hôi trán, không nhớ chuyện gì… chỉ thấy tim vẫn đập nhanh lạ thường.

Tấn quay đi, miệng nở nụ cười mờ ám:

– "Phần thưởng nho nhỏ… Đêm nay, ta sẽ cho em nhiều hơn thế nữa."