Chương 7

Mặt trời ngả về tây, nắng rát như lửa đổ thẳng xuống cánh đồng năm xào. Gió thổi hanh khô, bụi rơm vướng vào tóc, mồ hôi thấm đẫm đất ruộng. Nhưng Bình – như một cỗ máy sống – vẫn cày đều tay, vai trần, lưng trần, chỉ mặc chiếc quần thô đã bạc màu, dính bùn từ gối xuống.

Cơ bắp của anh căng cứng qua từng động tác, dưới nắng chiều như được dát đồng: vai tròn, tay to, ngực nở, bụng múi săn chắc đến từng đường gân. Mỗi khi anh cúi xuống gánh bùn, từng bắp thịt như co giật, lấp lánh mồ hôi dưới ánh sáng chập choạng.

Tấn từ xa đứng trên bờ ruộng, mắt như dán chặt vào từng nhịp di chuyển. Quạt giấy trong tay hắn từ lâu đã ngừng phe phẩy. Hắn chỉ còn đứng đó, như kẻ bị bỏ bùa… trong khi kẻ đang bị bùa, lại chẳng hề hay biết mình là trung tâm của mọi ánh nhìn.

– "Trời đất ơi…" – Tấn thì thầm, nuốt khan – "Làm cả ngày rồi mà còn sung mãn vậy sao…"

Bình không nghỉ, không than. Bàn tay nắm chặt cán cuốc đã đỏ rát, nhưng từng nhát vẫn chắc, gọn, mạnh như vung búa tạ. Mỗi lần anh thở mạnh, cơ ngực lại phồng lên, đẩy những giọt mồ hôi vỡ ra rồi chảy dọc theo ngực, bụng, rốn, mất hút trong lớp vải ướt bên dưới.

Ánh mắt Tấn dại đi. Hắn đứng không yên, phải đưa tay ôm lấy ngực mình, như kẻ bị đánh vào tim.

– "Sao lại đẹp đến mức này…" – Hắn lẩm bẩm, ánh nhìn gần như phát cuồng – "Không cần thôi miên… ta cũng chẳng rời mắt khỏi em nổi nữa rồi…"

Gió chiều thổi ngang, mang theo mùi mồ hôi, mùi đất, mùi phấn ngải còn vương lại từ sáng.

Tấn cười khẽ, ngón tay khẽ vuốt ve con hình nhân đã được yểm chặt trong tay áo.

– "Cứ làm đi, cưng… Cứ cho ta nhìn thấy thân thể ấy rực cháy dưới trời chiều… Rồi đêm nay, em sẽ lại là của riêng ta…"

Chiều buông hẳn, mặt trời trốn sau rặng tre, để lại ánh cam hồng loang khắp đồng ruộng. Bình vừa gác cuốc lên bờ thì từ xa, có tiếng gọi vang vọng lại:

– "Ê Bình! Nhậu không mày?!"

Hai chàng trai làng, Phước và Hải – dân cùng xóm, thân với Bình từ nhỏ – cưỡi xe máy dừng lại bên gốc dừa cuối ruộng. Cả hai mặc áo thun ba lỗ, tóc rối nắng, tay xách theo bịch đá, lon bia lạch cạch trong giỏ.

Bình ngẩng lên, mồ hôi còn chảy trên ngực, hơi thở còn nặng. Cơ thể rắn chắc như vạm vỡ hơn sau ngày lao động. Anh nở nụ cười mệt mỏi nhưng sảng khoái:

– "Hôm nay làm năm xào… tao muốn đổ xuống ruộng nằm luôn rồi đó…"

– "Vậy càng phải nhậu! Để tụi tao đãi!" – Hải nháy mắt – "Bia lạnh, khô gà cay, cóc non mắm ruốc, mày mà từ chối là tụi tao bắt ép luôn!"

Phước thì lén đưa mắt nhìn thân hình trần trụi lấm lem bùn đất của Bình, nuốt khan. Dù là bạn, nhưng ai cũng phải công nhận: thằng Bình bây giờ… khác hẳn. Một kiểu "đàn ông" quá mức – như thú hoang dã, vừa lực lưỡng vừa có nét gì… nguy hiểm.

Bình cười cười, vắt áo lên vai:

– "Cho tao tắm cái đã. Mày đợi tao ở chòi cạnh bờ ao nha."

– "Ok! Đừng có trốn nha!"

Cả hai chạy xe lên trước. Bình thì bước chậm ra giếng sau vườn. Từng giọt nước lạnh tạt lên da, rửa trôi bùn đất nhưng không thể rửa được cái cảm giác lạ lùng cứ vương vất từ sáng đến giờ.

Cảm giác như có ai đó… vẫn đang nhìn, vẫn đang giữ chặt tim mình.

Từ xa, Tấn đứng sau một gốc cây xoan già. Trong tay hắn là hình nhân. Mắt hắn nheo lại khi thấy Bình vừa cười với người khác.

– "Nhậu à…?"

Hắn thì thầm, nhẹ như gió.

– "Đêm nay… em sẽ lại nằm mơ về ta thôi, cưng à. Mơ, rồi tỉnh… rồi lại mơ…"