Tấn nhìn cơ thể cao lớn đang đứng bất động trước mặt, khói hương thôi miên vẫn phả đều trong tay Bình. Gương mặt trơ ra, ánh mắt trắng dã đờ đẫn nhưng nét mặt lại vô cùng bình yên — như thể đang ngủ đứng giữa thế giới hỗn loạn.
Hắn cúi sát tai Bình, giọng thì thầm ngọt như rắn:
– "Bây giờ… em sẽ mang cây hương này trở lại chỗ đám bạn… đặt nó giữa mâm… và ngồi xuống như chưa từng rời đi…"
Bình đứng im vài giây. Rồi như một chiếc máy nặng nề bắt đầu hoạt động, anh quay người bước đi.
Từng bước chậm rãi nhưng chắc nịch, cơ bắp giật giật như chịu sức nặng vô hình. Trong tay vẫn giữ cây hương đang cháy, tàn lửa xanh nhạt uốn cong mờ ảo trong gió đêm.
Tấn núp lại sau gốc cây, ánh mắt lạnh như lưỡi dao liếc theo bóng người lực lưỡng đang khuất dần qua bụi rậm.
– "Chỉ cần chút khói thôi… là cả ba đứa các ngươi sẽ là của ta…"
**
Tại chòi, Phước và Hải vẫn đang nói chuyện rôm rả, lon bia đã chạm vào nhau thêm vài lần nữa. Tiếng ve đêm bắt đầu râm ran, hòa với tiếng ễnh ương ngoài ao.
Bất chợt, Phước thấy bóng Bình quay lại. Anh ngạc nhiên:
– "Ủa, lẹ vậy? Mày mới đi chưa được mấy phút mà?"
Bình không đáp, chỉ bước thẳng tới mâm nhậu, tay phải đặt cây hương cháy lặng lẽ giữa khay cóc dầm và khô bò. Khói xanh lập tức tỏa ra, quấn lấy không gian mờ mịt như sương mỏng.
Hải chau mày:
– "Ê… cái quái gì đây? Hương à? Mày đi vệ sinh mà… đốt nhang làm gì?"
Bình ngồi xuống, lưng thẳng như tượng, tay đặt ngay ngắn trên đùi. Mặt anh bình thản, nhưng đôi mắt… vẫn trắng dã, không tiêu cự.
Phước và Hải nhìn nhau, bắt đầu cảm thấy có gì đó rất không ổn.
Họ chưa biết rằng, khói hương đang dần len vào mũi họ, nhẹ như gió, nhưng nặng như một lời mời gọi của thứ gì đó nằm ngoài lý trí.