Khói từ cây hương cứ thế lan ra từng vòng, từng vòng như rắn quấn quanh mâm nhậu. Ban đầu chỉ là một mùi thơm dịu… rồi dần dần, trở nên ám ảnh, như có bàn tay vô hình vuốt nhẹ lên từng lớp da thịt.
Phước chau mày, tay đang cầm lon bia bỗng khựng lại giữa không trung.
– "Tự nhiên… tao thấy đầu lâng lâng…"
Hải cười, nhưng tiếng cười đứt quãng:
– "Chắc bia đá tụi mày bỏ cái gì… Tao… tao thấy mặt thằng Bình… kỳ lắm…"
Bình vẫn ngồi đó, bất động. Nhưng ánh mắt trắng dã kia cứ như hút hồn. Khói hương lượn lờ quanh mặt anh, phản chiếu ánh xanh vào làn da rám nắng rịn mồ hôi.
Rồi… từng người, từng người một…
Phước buông lon bia, tay thõng xuống. Mắt bắt đầu lờ đờ. Miệng mở hé nhưng không còn lời nào thốt ra.
Hải gục nhẹ về phía trước, đôi mắt chớp chớp rồi dừng hẳn – tròng mắt phủ một lớp trắng nhạt, hệt như Bình lúc nãy.
Cả ba chàng trai lực lưỡng — những người đàn ông của ruộng đồng, của sức mạnh và nụ cười khỏe khoắn — giờ đây ngồi thành vòng tròn quanh mâm nhậu, lặng như tượng gỗ, hơi thở đều đều, ánh mắt trắng dã phản chiếu ánh hương ma.
Từ trong bóng tối, Tấn bước ra.
Áo lụa đen phấp phới, khăn quàng tím bay nhẹ. Hắn đi như lướt, nét mặt bình thản nhưng ánh mắt long lanh như kẻ đang say chiến thắng.
– "Ngoan… giỏi lắm… ba đứa… đều ngoan cả."
Hắn đi một vòng quanh đám thanh niên lực lưỡng, tay vuốt qua từng bờ vai rám nắng, từng cánh tay vạm vỡ đã thả lỏng không kháng cự.
– "Từ nay… các em không chỉ là công nhân ruộng nhà ta… mà còn là người của ta… thuộc về ta…"
**
Khói hương vẫn cháy.
Giữa làn hương mờ mịt, ba thân hình vạm vỡ giờ đây giống như những con rối đang chờ chủ nhân giật dây…
---