Gió đêm thổi qua, mang theo hương ruộng và mùi cỏ non, nhưng giữa không gian ấy, có một thứ mùi khác — nặng hơn, âm u hơn, như mùi của thần chú đang dần thấm vào đất trời.
Tấn đứng dậy, nhìn ba chàng trai đang quỳ phục dưới chân mình: Bình – cường tráng và trầm lặng, Hải – nhanh nhẹn và mạnh mẽ, Phước – vững chãi như thân cây gỗ.
Hắn cất giọng, mềm như rắn lượn:
– "Đứng dậy… theo ta."
Không một lời phản kháng.
Ba người đàn ông lực lưỡng đồng loạt đứng lên, từng động tác đều chậm rãi và răm rắp như rối dây. Mắt họ vẫn trắng dã, tay buông thõng, ngực trần lấm tấm mồ hôi, và dưới ánh trăng, cơ bắp của họ phản chiếu sắc lạnh như đá cẩm thạch.
Tấn không cần quay lại nhìn. Hắn sải bước về phía con đường mòn dẫn vào cánh rừng nhỏ phía sau ruộng. Ánh trăng dẫn đường, gió thổi nhẹ vào tà áo lụa đen như đẩy hắn về phía trước.
Và như những cái bóng câm lặng, cả ba người đàn ông đi theo sau, từng bước nặng nề dẫm lên mặt đất ẩm mùi cỏ dại, không giày dép, không lời nào thốt ra, chỉ có sự phục tùng tuyệt đối tỏa ra từ hơi thở.
**
Cuối con đường mòn, hiện ra Tân biệt phủ – ngôi nhà lớn xây theo kiểu cổ, mái cong, tường rêu phủ, và bao quanh bởi hàng trăm bùa chú treo lủng lẳng như chuông gió.
Khi cánh cổng mở ra, ánh lửa từ đèn dầu chiếu lên mặt ba chàng trai, như gọi họ vào một thế giới khác.
Tấn đứng trước cổng, quay lại, mỉm cười tà mị:
– "Vào đi… từ nay nơi này là nhà… là điện thờ… là giường chiếu của các em."
Ba thân hình rắn chắc bước vào, như đi vào trong chính cơn mộng mà họ không biết mình đang mơ.
**
Tấn đóng cổng lại.
Đêm nay, tầng sâu hơn của nghi lễ sẽ bắt đầu.