Chương 8 – Bầy Chó Truy Mùi Máu Và Kẻ Cầm Dây Dẫn Chúng Vào Hố

Bên rìa rừng Thập Tự, gió gào dữ dội.

Ánh sáng hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, nhưng không thể che lấp khí tức chết chóc đang tiến dần về phía linh mạch vừa mở.

Tại điểm cao nhất của một ngọn đồi cách đó ba dặm, Lục Thiên Vỹ ngồi chéo chân, tay trái chống cằm, tay phải vẽ nguệch ngoạc lên mặt đá một chuỗi số.

[Hệ thống cảnh báo – Phân tích tổ đội truy kích:]

Thành phần:

1 Kim Đan hậu kỳ – chuyên phá kết giới

2 Trúc Cơ viên mãn – tinh thông dò khí

1 Luyện Khí tầng mười – mang theo cờ đạo tra tầm

Tổng thời gian còn lại trước tiếp cận phạm vi linh mạch: 43 phút

Thiên Vỹ gõ ngón tay nhịp đều, ánh mắt mơ màng nhưng đầu óc sắc như kiếm.

"Chúng không nghĩ ta còn ở đây. Chúng nghĩ ta là phàm nhân phát hiện được linh mạch – bọn 'ngu phu hữu vận' mà đạo giới gọi là rác có linh khí."

Hắn nhếch môi:

"Được. Ta sẽ cho chúng thấy rác cũng có thể kéo xác chó."

Bước 1: Dẫn dụ.

Hắn dùng Dẫn Tâm Hương – loại hương liệu chỉ có người tinh luyện tâm pháp mới cảm nhận được – đốt tại ba nơi, mỗi nơi cách nhau 500 trượng, tạo thành một hình tam giác. Một mùi rất nhẹ, như mùi khói sau cơn mưa, bắt đầu lan ra.

Người thường không ngửi thấy. Nhưng với tu sĩ đã khai khiếu, mùi hương này như máu nóng của kẻ từng phản đạo.

Bước 2: Tạo giả tượng.

Hắn lấy ra một bình đan dược đã vỡ, trộn lẫn với bùn, vẽ lên vách đá ba dấu tay và một vết trượt – mô phỏng cảnh kẻ phát hiện linh mạch đã bị thương và trốn chạy về hướng khác.

Tại điểm cuối cùng, hắn để lại một mảnh ngọc phù vỡ, khắc một ký tự cổ: "Truy" – như thể kẻ bị đuổi cùng đường, để lại lời cuối.

Tất cả đều là giả.

Bước 3: Bẫy.

Ngay tại trung tâm tam giác dẫn dụ, hắn bố trí một loại kết giới đặc biệt – không phải công kích, mà là bẫy nhận thức.

"Tâm Loạn Trận – Ngụy Phản Ảnh."

Một trận pháp cấp thấp, nhưng nếu đặt đúng thời điểm và đúng vị trí – có thể khiến đối phương tưởng rằng đang thấy ảo ảnh do chính mình tạo ra, dẫn tới tự vạch sơ hở.

[Hệ thống – Đồng bộ mô phỏng hành vi tổ đội địch]

Dự đoán:

Trúc Cơ thứ nhất sẽ tách ra theo mùi hương phía đông

Trúc Cơ thứ hai kiểm tra tàn dư phù văn

Luyện Khí cố định tại tâm điểm

Kim Đan đi sau, xác minh toàn bộ

Thiên Vỹ khẽ cười:

"Chó cũng chia việc y như người. Khá bài bản."

41 phút sau.

Tổ đội truy kích của Giả Đạo tiến vào rừng.

Tiếng bước chân gần như không có, nhưng từng làn khí dao động đã vạch rõ vị trí từng tên trong đầu hắn.

Hắn ẩn thân trên một nhánh cây cao, không dùng ẩn thân phù, mà dùng… một lớp da của linh thú lột ra từ nhiệm vụ trước, tẩm mùi xác thối để đánh lừa cảm ứng khí tức.

Tên Trúc Cơ thứ nhất bước vào khu hương dẫn dụ phía đông – và lập tức thấy một bóng người mờ ảo chạy xuyên qua rừng.

Hắn hét lên:

"Ở đây! Mau bao vây!"

Nhưng không ai trả lời.

Bởi vì người thứ hai đang bối rối khi nhìn thấy tàn dư ngọc phù, mà linh thức lại quét ra một luồng khí cực yếu, như trẻ con chưa mở mạch.

Tên Kim Đan cau mày. Hắn nhìn toàn bộ hiện trường qua kính phù.

"Không đúng. Từng điểm đều có mùi máu, nhưng không có dao động cảm xúc. Không có sợ hãi. Không có dấu vết gấp gáp bỏ chạy."

Ngay lúc ấy, từ trên cao, một lá thư nhỏ rơi xuống.

Viết bằng máu.

"Chó nhà ai đi lạc, nhớ về đúng chuồng."

Tên Kim Đan lập tức biến sắc.

"Là bẫy!"

Nhưng đã muộn.

Tên Trúc Cơ phía đông thấy một ảo ảnh đang vẫy tay với mình – hắn rút kiếm đâm tới.

Nhưng ảo ảnh là bản thân hắn.

Và hắn tự đâm vào bụng mình, ngã gục giữa rừng rậm.

Tên Trúc Cơ thứ hai bị rối loạn khí tức, nghĩ rằng có pháp trận cấm cảm ứng, bắt đầu tự phong tỏa linh hồn để tránh bị ảnh hưởng.

Vô tình bị khóa hoàn toàn giác quan.

Tên Kim Đan gầm lên:

"Là loại trận đánh vào tâm lý!"

Nhưng vừa dứt lời, Lục Thiên Vỹ đã đi khỏi khu rừng, nhẹ nhàng như chưa từng tồn tại ở đó.

[Hệ thống cập nhật:]

Trì hoãn tổ đội truy sát: 4 canh giờ

Tình trạng địch:

1 Trúc Cơ bị thương nặng

1 Trúc Cơ mất kiểm soát

Kim Đan mất dấu mục tiêu

Luyện Khí đang hoảng loạn

Lục Thiên Vỹ nhìn về phía chân trời, thì thầm:

"Trí tuệ là kiếm. Ta không cần chém, chỉ cần để ngươi... tự đâm chính mình."