Ánh Nhìn Giữa Mùa Cỏ Xanh

Thời cấp ba của người khác trôi qua như một cuốn phim rực rỡ.

Còn của tôi… chỉ là những đoạn phim đen trắng, tua chậm và không có tiếng.

Tôi là một cô gái hướng nội. Không xinh đẹp, không nổi bật, không giỏi giang. Như một cái bóng nhỏ giữa sân trường rộng lớn – ai cũng bước qua, không ai ngoái lại.

Tôi từng có một người bạn. Nhưng cậu ấy chuyển nhà từ năm lớp 6. Kể từ đó, tôi không kết thân thêm với ai nữa.

Có lẽ tôi không đủ thú vị.

Hoặc… người ta không có thời gian để hiểu một đứa như tôi.

Hơn một năm ở ngôi trường này, tôi chưa có nổi một điều gì cho riêng mình.

Không một bức ảnh kỷ niệm. Không một người bạn thân. Không một câu chuyện đáng nhớ.

Tôi có một ước mơ: trở thành nhà sinh vật học.

Tôi biết điều đó nghe thật xa vời với một đứa học dở như tôi. Nhưng tôi không quan tâm.

Tôi vẫn cố. Vì tôi tin, nếu mình không cố thì sẽ chẳng còn điều gì để tin nữa.

Và để chạy theo giấc mơ đó, tôi đã gạt bỏ mọi thứ khác sang một bên: bạn bè, mối quan hệ, cả những rung động đầu đời.

Thỉnh thoảng, tôi vẫn nhìn quanh… nhìn thấy người ta cười, nắm tay nhau, được người khác gọi tên trong sân trường, có ai đó đợi sẵn dưới gốc cây.

Tôi cũng từng ao ước – chỉ một lần thôi – có người bước đến, nhìn thẳng vào tôi và nói: "Tớ chờ cậu."

Nhưng rồi tôi lại lắc đầu. Mình không thể.

Mình còn một ước mơ phải giữ thật chặt, nếu không… sẽ mất luôn cả lý do tồn tại.

Tôi luôn cảm thấy bản thân thuộc về thiên nhiên hơn là con người.

Cây cối, côn trùng, đá sỏi, bùn đất… chúng không cần hiểu tôi, cũng chẳng bao giờ phán xét.

Tôi có thể ngồi hàng giờ chỉ để ngắm một con sâu bò qua thân cây, hay quan sát tổ kiến giữa vết nứt của bức tường cũ.

Tôi không sợ dơ, không ngại bùn đất, không thấy khó chịu khi bị côn trùng bám lên tay.

Nhưng tôi lại… sợ nước.

Từ khi còn rất nhỏ, tôi từng bị trượt chân ngã xuống ao sau nhà.

Ký ức ấy mờ nhạt, nhưng vẫn đủ rõ để mỗi khi nhớ lại, tim tôi nhói lên như bị bóp nghẹt.

Tôi nhớ cảm giác chìm xuống – nhanh, lạnh, đặc quánh và không lối thoát.

Tôi quẫy đạp, nhưng mọi cử động chỉ khiến tôi chìm sâu hơn, như rơi vào một cái giếng không đáy.

May mắn có người phát hiện và kéo tôi lên.

Tôi sống. Nhưng từ đó, mặt nước – dù là bể bơi hay con suối nhỏ – đều khiến tôi sợ hãi một cách vô thức.

Dù vậy, tôi vẫn yêu thiên nhiên.

Chỉ là… với một khoảng cách đủ để mình không bị nuốt chửng.

Nhà tôi cách trường không xa. Tôi không đi xe buýt, cũng không nhờ ai đưa đón.

Tôi thích đi bộ. Một mình.

Con đường tôi chọn là đường tắt – băng qua một cánh đồng cỏ rộng, sát mép rừng.

Nơi đó vắng người, nhưng gió thì nhiều. Mỗi chiều đi ngang, tôi lại thấy mình như tan ra trong ánh nắng nhàn nhạt và tiếng lá xào xạc.

Cánh đồng đó… có mùi của tự do.

Có màu của một thế giới khác, nơi không ai đánh giá tôi qua điểm số hay gương mặt.

Và rồi, một ngày, tôi thấy cậu ấy.

Một chàng trai kỳ lạ.

Quần áo cũ sờn, tóc dài phủ gáy, chân trần chạy trên bãi cỏ như gió.

Cậu ấy như một đứa trẻ chưa từng lớn – tự do, hoang dã, rạng rỡ.

Khi cười, đôi mắt cậu cong cong, có ánh nắng len lén ở khóe mi. Như kiểu… ai đó lấy cả mùa hạ bỏ vào trong đôi mắt ấy.

Tôi không biết vì sao mình lại để ý.

Có thể là vì cậu ấy khác biệt.

Cũng có thể… là vì cậu ấy giống tôi.

Một kẻ chẳng thuộc về nơi nào, nhưng vẫn cố cười thật rạng rỡ – để không ai thấy mình cô đơn.

Kể từ hôm đó, mỗi chiều tôi đều đi con đường ấy.

Không phải vì nó gần hơn.

Mà vì… tôi muốn nhìn thấy cậu thêm một chút.

Tôi đứng sau một bụi cây, nép dưới bóng tán phượng đã rụng lá, chỉ để ngắm cậu chơi đùa với cỏ và nắng.

Khi đó, tôi không cần gì cả.

Chỉ cần cậu ấy… vẫn còn ở đó.

Vẫn vô tư chạy trên cỏ.

Vẫn để nắng lấp lánh trên vai áo bạc màu.

Tôi chẳng mong gì nhiều hơn thế.

Và rồi… có một ngày – mọi thứ không còn dừng lại ở "chỉ nhìn từ xa" nữa.

Như mọi lần, tôi băng qua cánh đồng cỏ, tay lướt nhẹ trên những ngọn cỏ cao tới thắt lưng, nghe tiếng chúng sột soạt như thì thầm điều gì đó. Không khí mát dịu, gió nhè nhẹ lùa qua tóc.

Tôi không vội về. Tôi chẳng bao giờ vội khi đi qua nơi này.

Bầu trời hôm nay âm u hơn mọi hôm. Những cụm mây dày kéo sát đỉnh đầu, nhưng tôi vẫn bước chậm, ngẩng đầu nhìn. Thiên nhiên – kể cả lúc u ám – vẫn có một vẻ đẹp khiến tôi không thể rời mắt.

Và rồi – như một cái chớp mắt – mưa trút xuống.

Không báo trước.

Không có thời gian để chuẩn bị.

Tôi giật mình. Tiếng mưa đập vào cỏ, vào đất, vào vai áo – rào rào như vỡ òa cả bầu trời. Tôi hoảng hốt nhìn quanh, chẳng có mái che nào, chỉ có đồng cỏ trải dài và những gốc cây lẻ loi rải rác gần bìa rừng.

Tôi chưa kịp quyết định chạy đi đâu thì—

Một bàn tay chụp lấy cổ tay tôi, kéo mạnh về một hướng.

Tôi sững người.

Là cậu ấy.

Tóc ướt đẫm, nước mưa chảy dài trên gương mặt nhưng ánh mắt vẫn sáng – hoang dại và có chút gì đó như… vui mừng.

Không nói một lời, cậu kéo tôi chạy.

Tôi không biết mình đang chạy về đâu. Tôi chỉ cảm nhận được hơi ấm từ tay cậu – dù lạnh và ướt, nhưng có một lực níu kỳ lạ.

Chúng tôi dừng lại dưới một gốc cây cổ thụ sát mép rừng. Tán cây rộng, dày đặc – như một mái nhà xanh mướt chắn mưa cho hai kẻ xa lạ.

Cậu buông tay tôi ra. Ngồi xuống bãi cỏ dưới gốc cây.

Không nhìn tôi.

Không nói gì cả.

Tôi đứng yên. Bối rối. Mưa vẫn rơi ào ào phía ngoài, nhưng ở đây… chỉ còn tiếng tim tôi đập nhè nhẹ trong lồng ngực.

Cậu ấy… là người kéo tôi đến đây mà, sao lại không nói gì?

Cuối cùng, tôi cũng ngồi xuống, cách cậu một khoảng vừa đủ. Cũng không nói gì.

Chỉ nghe tiếng mưa. Và tiếng tim đập. Của ai đó – hoặc cả hai.

Không hiểu sao… tôi thấy lòng mình yên lặng lạ thường. Như thể, chỉ cần im lặng như thế này thôi… cũng đã là một loại giao tiếp rồi.

Cậu khẽ quay sang, ánh mắt lướt qua tôi – chỉ một giây – rồi lại nhìn xuống đất, vò nhẹ vạt áo đang ướt.

Giống như… đang ngại.

Còn tôi thì… không biết nên nhìn đi đâu.

Lần đầu tiên, tôi ở gần cậu đến vậy. Gần đến mức thấy rõ giọt nước đang đọng trên hàng mi dài. Gần đến mức nghe được tiếng thở khẽ, khe khẽ, từng nhịp… đều đặn.

Tôi đưa tay lên vén tóc ướt sang một bên. Trong lòng là hàng trăm suy nghĩ lộn xộn.

Nên nói gì không?

Nếu nói… thì bắt đầu bằng gì?

Hay thôi… cứ im lặng vậy.

Miễn là còn ngồi ở đây, cạnh cậu.

Nhưng càng ngồi lâu, tôi lại càng nghe rõ tiếng tim mình.

Và rồi – như thể chính mưa đẩy lưng tôi –

Tôi bất giác nói lên:

 "Cảm ơn cậu đã chỉ cho tôi chỗ trú mưa."

Cậu ấy tay vẫn nắm chặt vạt áo, không dám nhìn thẳng tôi mà chỉ liếc qua một cái rồi gật đầu.

Gió nhẹ thoảng qua, mang theo mùi ẩm của đất và cây. Tiếng mưa ngoài kia vẫn đều đều – rào rào như nền nhạc lặng lẽ.

Tôi ngồi yên. Không biết nói gì thêm. Mắt tôi nhìn về khoảng mưa trắng phía xa, nhưng trong đầu chỉ xoay quanh chuyện… vừa rồi cậu ấy đã nắm tay tôi. Chặt, nhưng không đau. Ấm, nhưng cũng hơi run.

Một lúc sau, cậu ấy khẽ khàng lên tiếng. Giọng nhỏ, nhưng ấm và hơi khàn:

 "…Cậu hay đi ngang qua đây."

Tôi giật mình.

 Không ngờ cậu ấy để ý.

Tôi ấp úng:

 "Ờ… tại con đường này gần hơn… mà cỏ ở đây cũng đẹp nữa…"

Cậu quay sang, lần này nhìn thẳng tôi – đôi mắt đen nhánh, có điều gì đó rất dịu:

 "Cậu không sợ à? Ở đây vắng lắm."

Tôi lắc đầu, rồi gượng cười:

 "Tớ thích chỗ này. Có cây, có gió… thấy dễ thở hơn trong thành phố nhiều."

Cậu ấy cũng cười – chỉ hơi nhếch môi thôi, nhưng đủ để tôi thấy nắng từ đôi mắt lại hiện lên lần nữa.

"Tớ cũng vậy," cậu nói, "Ở đây không ai bắt tớ phải làm gì. Không ai nhìn chằm chằm."

"Tớ tên là An Nhiên," tôi giới thiệu, cố giữ giọng bình tĩnh.

"…Tớ là Vũ."

Một cái tên ngắn. Gọn. Giống như con người cậu – mộc mạc, không màu mè.

Vũ – như mưa vậy.

Một khoảng im lặng nữa lại trôi qua.

Không khó chịu. Cũng không lúng túng.

Chỉ là cả hai… đều đang nghe mưa.

"Tớ tưởng cậu không thích nói chuyện." – tôi khẽ nói.

"Không phải không thích," – Vũ đáp – "Chỉ là… không quen."

 Cậu cúi mặt xuống, rút một cọng cỏ, xoắn xoắn trong tay.

"Lâu rồi tớ mới nói chuyện với ai…"

Tôi nhìn cậu, rồi hỏi nhẹ:

"Cậu sống ở đâu? Có hay ra đây không?"

Cậu ngẩng lên, chỉ tay về phía bìa rừng, nơi những tán cây bắt đầu dày đặc:

"Ở khu nhà hoang gần đó. Tầng hai còn dùng được. Tớ sống ở đấy."

Tôi mở to mắt:

 "Ở một mình à?"

Vũ gật đầu, vẫn cười – kiểu cười không buồn cũng chẳng vui.

"Quen rồi. Ở một mình… yên hơn."

Tôi không biết nên nói gì. Chỉ cảm thấy tim hơi thắt lại. Không rõ vì mưa lạnh, hay vì… cậu ấy đang sống một cuộc đời cô độc đến vậy.

"Cậu không sợ sao?" – tôi hỏi.

"Ở nhà hoang, giữa rừng, trời mưa gió…"

Cậu ngẩng đầu nhìn mưa.

"Không. Tớ chỉ sợ… người thôi."

Tôi bỗng lặng thinh.

Gió rít lên một hồi dài.

Cơn mưa vẫn chưa dứt, nhưng lúc này… tôi không còn mong nó dứt nữa.

Tôi muốn ngồi ở đây thêm một chút.

Chỉ một chút thôi.

Bên cạnh người lạ vừa quen, và nghe tim mình đập.

Cả hai ngồi dưới gốc cây đến tận khi cơn mưa ngớt dần, rồi tạnh hẳn.

Không ai nói gì thêm.

Chỉ có tiếng lá rơi lộp độp từ trên cao, và mùi ẩm nồng nàn từ đất sũng nước bốc lên theo làn hơi mỏng.

Tôi vẫn lặng im. Không muốn phá tan cái yên bình kỳ lạ ấy.

Vũ đột ngột đứng dậy.

Không một lời tạm biệt, không nhìn lại.

Cậu xoay người, rồi chạy phắt đi – đôi chân gầy nhanh như một cơn gió lướt trên mặt cỏ ướt.

Tôi còn chưa kịp gọi với, thì bóng cậu đã gần khuất…

Nhưng rồi… Vũ bỗng khựng lại.

Ở giữa khoảng trời nhạt nắng sau mưa.

Cậu quay đầu nhìn tôi – rất nhanh thôi. Nhưng cái nhìn ấy làm tôi quên mất mình đang thở.

Rồi cậu quay đi, biến mất sau lùm cây nơi bìa rừng.

Tôi không hiểu vì sao. Nhưng tim tôi đập nhanh một cách kỳ lạ. Cậu ấy… đúng là kỳ lạ.

Nhưng cũng chính vì thế mà tôi lại muốn biết thêm – về cậu, về ánh mắt ấy, về cái gật đầu ngập ngừng trong mưa hôm nay.