Những ngày sau đó, tôi lại băng qua cánh đồng cỏ như mọi khi.
Nhưng không còn là để về nhà cho nhanh nữa.
Tôi đi chậm hơn, thậm chí dừng lại giữa bãi cỏ, đưa tay vuốt nhẹ qua những ngọn lá mềm như nhung.
Và khi tôi nhìn về phía xa – nơi ánh nắng chiều đổ dài xuống lưng chừng ngọn đồi – tôi lại thấy cậu ấy.
Vũ.
Vẫn là cậu ấy, chơi đùa, nhảy nhót như một phần của thiên nhiên.
Nhưng không còn vô tư như trước.
Đôi lúc cậu ấy dừng lại giữa chừng, ánh mắt thoáng liếc về phía tôi – chỉ một cái – rồi lại vội vàng quay đi.
Tôi không rõ mình là người đang theo dõi… hay là người bị nhìn.
Cảm giác ấy… vừa hồi hộp, vừa buồn cười.
Cứ như một trò trốn tìm không ai chịu đếm ngược.
Và rồi, một chiều, khi tôi tưởng rằng hôm nay cũng sẽ chỉ có gió và nắng, cậu ấy bất ngờ bước đến.
Tôi giật mình.
Cậu ấy đang tiến lại gần – từng bước một, chân đi đất, bước chậm như thể đang đi trên một sợi dây mỏng manh giữa hai thế giới.
Tôi siết nhẹ vạt váy, tim đập rộn trong lồng ngực.
Nhưng tôi vẫn ngồi yên… chờ cậu.
Vũ dừng lại trước mặt tôi.
Áo sơ mi cũ sờn vai, mấy vết bẩn loang trên ống quần, ngón tay cậu đầy bụi đất – có lẽ vừa từ rừng về.
Cậu cứ đứng đó, không biết phải đặt tay vào đâu, cuối cùng chỉ đan hai tay vào nhau, rồi lại buông ra, ngượng ngùng như một đứa trẻ không biết bắt chuyện.
"…Cậu lại đến nữa hả." – Vũ nói, giọng nhỏ như gió luồn qua kẽ cỏ.
Tôi gật đầu, cười nhẹ:
"Ừm."
Cậu liếm môi, mắt nhìn lén xuống chân tôi, rồi vội quay đi:
"Cậu hay nhìn tớ… chơi. Nhìn gì vậy?"
Tôi không biết phải trả lời thế nào.
Chẳng lẽ nói là… tôi thích cái cách cậu ấy hòa vào thiên nhiên, như thể cậu ấy thuộc về một nơi mà tôi chưa từng đến?
Vũ vẫn đứng đó, lúng túng: "Chơi vậy… có gì đâu mà nhìn… À, tớ… tớ không phải… diễn gì đâu."
Tôi bật cười khẽ, như gió lướt qua mái tóc.
Lần đầu tiên, cậu ấy nói nhiều như thế.
Và cũng là lần đầu tiên, tôi không muốn ngồi yên nữa.
Trong lòng có gì đó muốn bật ra – không rõ là bối rối, hay một niềm vui mới lớn vừa kịp nảy mầm.
Tôi ngước lên, nói nhẹ:
"Cậu đang chơi gì đấy? Có vẻ vui… tớ tham gia được không?"
Vũ ngẩn người. Đôi mắt nâu mở to, lấp lánh như phản chiếu ánh chiều tà.
Một thoáng do dự thoáng qua khuôn mặt cậu, rồi… cậu khẽ gật đầu.
"…Ừ."
Và trước khi tôi kịp phản ứng, Vũ đã cười – một nụ cười vừa ngượng nghịu vừa rực rỡ.
Rồi cậu bất ngờ nắm lấy tay tôi, kéo chạy băng qua đám cỏ cao tới đầu gối.
Tôi thốt lên một tiếng khe khẽ, bàn tay nhỏ nằm gọn trong tay cậu – ấm, chắc và đầy sức sống.
Gió cuốn theo tiếng cười vừa bật ra từ ngực tôi – thứ âm thanh mà tôi không nhớ lần cuối mình tạo ra là khi nào.
Cậu kéo tôi chạy băng qua đám cỏ, chân trần đạp lên từng cụm hoa dại đang rì rào trong gió.
Gió thổi tung mái tóc tôi, tung cả vạt áo cậu – thứ áo sơ mi cũ sờn vai nay bay phần phật như một cánh buồm nhỏ giữa trời chiều. Tiếng cười của cả hai hòa vào tiếng xào xạc của thiên nhiên, như thể trời đất cũng đang cười theo.
Vũ dừng lại giữa khoảng cỏ mềm, thở dốc, rồi ngẩng đầu nhìn trời. Tôi cũng đứng kế bên, tay vẫn bị cậu nắm, hơi ấm vẫn len lỏi giữa những ngón tay.
Cậu đột nhiên ngồi bệt xuống bãi cỏ rồi nằm ngửa ra, hai tay dang rộng như thể muốn ôm trọn bầu trời.
"Tớ thích nơi này," cậu nói, mắt vẫn dõi lên mấy cụm mây lững lờ trôi qua đỉnh đầu, "Ở đây… không ai la mắng, không ai xô đẩy. Chỉ có cỏ, có gió… và cậu."
Tôi ngồi xuống bên cạnh, ngắt một nhành cỏ dài và xoay xoay trong tay.
"Cậu sống ở đâu vậy?" – tôi hỏi khẽ.
"Góc rừng phía kia." – Vũ chỉ về phía những tán cây rậm rạp ở bìa rừng.
"Có lạnh không?"
"Có."
"Có sợ không?"
"Cũng có… nhưng quen rồi."
Tôi không biết phải nói gì nữa.
Chỉ khẽ cúi đầu, nhìn cậu bé bên cạnh đang ngồi trong nắng chiều, làn da rám nắng, đôi mắt đượm buồn nhưng vẫn có gì đó… yên bình.
Rồi Vũ bật dậy, giật lấy nhành cỏ trên tay tôi, vo tròn lại, ném về phía xa. "Tới lượt cậu ném đó!" – cậu nói, cười tươi như nắng tháng năm.
Tôi cũng đứng dậy, cười theo. Và lần đầu tiên sau nhiều năm… tôi cảm thấy mình thật sự thuộc về một điều gì đó. Không phải thành tích, không phải mơ ước, không phải những mục tiêu xa vời… mà là một khoảnh khắc, ở đây, với cậu.
Chúng tôi ném cỏ, chạy đuổi nhau như hai đứa trẻ chẳng cần lớn, chẳng cần phải lo nghĩ gì đến ngày mai. Mọi thứ nhẹ tênh – như cánh bồ công anh bị gió cuốn bay, như tiếng cười của tuổi mười bảy lạc vào một góc trời.
Khi trời dần sẫm, cậu tiễn tôi đến mép cánh đồng.
Không ai nói lời tạm biệt.
Chỉ có ánh mắt cậu nhìn tôi – như gió nhẹ lướt qua vai, đủ để tôi biết… ngày mai, tôi sẽ lại quay trở lại.
Những ngày sau đó, tôi bắt đầu mong chiều đến nhiều hơn bao giờ hết.
Cứ mỗi khi tiếng trống trường vang lên, tim tôi lại rung nhẹ như một cái chạm bất ngờ. Tôi thu dọn sách vở nhanh hơn, bước chân rảo lẹ hơn, chỉ để sớm băng qua con đường quen, xuyên qua cánh đồng cỏ vàng óng đang lấp lánh dưới ánh chiều tà.
Tôi đến – lòng đầy háo hức.
Nhưng Vũ không ở đó.
Không có dáng người nhỏ gầy chạy nhảy giữa cỏ non.
Không có nụ cười ngây ngô hay bàn tay đầy đất cầm cành cây phe phẩy.
Chỉ có gió.
Gió thổi qua đồng, làm đám cỏ rạp xuống như một lời chào mà chẳng có người đáp. Tôi đứng đó, chờ… rồi ngồi xuống đúng gốc cây cổ thụ hôm trước, nơi cậu từng kéo tôi đến trú mưa. Tán lá vẫn rì rào, ánh nắng vẫn xuyên qua kẽ lá như những sợi chỉ vàng, nhưng không có ai ở bên cạnh để nhìn cùng.
Tôi im lặng, lấy một cọng cỏ dài và gập nó lại trong tay.
Gập rồi thả.
Gập rồi lại thả.
Tôi không biết mình đang đợi điều gì. Hay đúng hơn, là đợi ai.
Ngày hôm sau… cũng vậy.
Và hôm sau nữa.
Tôi vẫn đến, vẫn băng qua cánh đồng, vẫn ngồi dưới gốc cây…
Nhưng Vũ vẫn không xuất hiện.
Tôi bắt đầu nghi ngờ.
Không phải Vũ. Mà là chính mình.
Tại sao tôi lại đến đây mỗi ngày, để chờ một người mà tôi chẳng biết gì rõ ràng? Tại sao tôi – người từng tránh xa các mối quan hệ để giữ lấy giấc mơ – giờ lại bị xao động bởi một cái nhìn, một bàn tay nắm vội trong mưa?
Tôi đã từng hứa với mình: không để ai bước vào. Vì tôi sợ – nếu người ta rời đi, tôi sẽ lại trống rỗng như xưa.
Nhưng Vũ… không hứa sẽ ở lại. Vậy mà sao tôi lại đặt hy vọng?
Chỉ còn lại tôi, với bóng mình trải dài trên cỏ, và một khoảng trời đang dần chuyển màu chạng vạng. Mỗi lần quay bước về nhà, tôi đều ngoái đầu nhìn lại một lần – dẫu biết chắc phía sau vẫn chỉ là gió, là nắng, là trống rỗng.
Lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác này.
Một thứ cảm xúc… dịu như tơ, nhưng quấn lấy lòng ngực tôi mãi không buông.
Nhớ một ai đó đến kỳ lạ.
Không hiểu rõ vì sao.
Chỉ biết tim tôi thắt lại mỗi lần nghĩ đến cậu.
Lần cuối tôi nhớ một người như vậy… là năm lớp sáu.
Cậu bạn thân nhất của tôi – người từng chia sẻ hộp bút, quyển truyện tranh, và cả những bí mật nhỏ xíu – đã phải chuyển đi xa cùng gia đình.
Tôi đã khóc lúc cậu ấy rời đi.
Còn lần này, tôi không khóc.
Chỉ im lặng.
Mà cũng lạ thật. Vũ chưa từng hứa sẽ đến, chưa từng bảo sẽ chờ tôi.
Vậy mà tôi lại cứ đến.
Cứ chờ.
Cứ như thể… nếu không đến, sẽ bỏ lỡ một điều gì đó mà cả đời này mình sẽ không gặp lại lần nữa.
Tôi ôm chặt cặp sách vào lòng. Tim đập thình thịch – không phải vì sợ, mà vì… một linh cảm mơ hồ. Tôi khẽ nhắm mắt. Nếu không bước tới… tôi sẽ không bao giờ biết mình đã bỏ lỡ điều gì.
Và chiều hôm đó, tôi đã không chỉ đứng đợi.
Tôi đứng dậy. Nhìn về phía bìa rừng xa tít, nơi tán cây đan vào nhau tạo thành một bức màn xanh sẫm, dày đặc và im lìm. Gió ở đó không thổi mạnh như ngoài đồng, ánh nắng cũng khó mà xuyên qua được – như thể rừng đang giữ riêng cho mình một thế giới khác.
Chưa bao giờ tôi đi vào đó.
Dù yêu thiên nhiên, thích cây cối, mê mẩn với những con bọ cánh cứng hay bầy kiến tha mồi – nhưng khu rừng kia luôn là thứ gì đó… quá thật. Quá sống động. Quá rộng lớn đến mức tôi chỉ dám đứng ngắm từ xa.
Nhưng chiều nay, chân tôi tự bước.
Có thể vì nhớ. Cũng có thể… vì hy vọng.
Tôi bước thật chậm, gạt mấy cọng cỏ cao ngang đùi, rồi len vào những lối mòn nhỏ giữa lùm cây. Mùi ẩm của đất, của lá mục, của hoa dại phả vào mũi. Một vài con bướm rừng bay là là trước mặt. Một chú sóc sẫm màu vụt qua trên nhánh cây cao.
Rừng thật sự… đẹp.
Và đáng sợ.
Nhưng tôi không dừng lại.
Tôi cứ đi, vừa đi vừa ngó quanh – có phần lo lắng, có phần phấn khích, và rất nhiều hồi hộp.
Tôi chưa bao giờ bước sâu vào thiên nhiên như thế này. Cảm giác vừa lạ lẫm, vừa gần gũi đến khó tin. Tim tôi đập nhanh, nhưng không hẳn vì sợ. Mà giống như… lần đầu tiên bước vào thế giới của ai đó.
Và rồi, giữa lúc mải cúi xuống xem một loài hoa có cánh nhỏ li ti đang rung rinh dưới nắng, tôi vấp phải thứ gì đó và ngã nhào về phía trước.
"Ai da!"
Tôi loạng choạng chống tay ngồi dậy.
Trước mặt tôi – ngồi chồm hổm giữa lùm cây – là Vũ.
Cậu ấy mặc chiếc áo cũ bạc màu, tóc rối, má lấm lem đất. Một tay cầm cái giỏ đan bằng lá, tay còn lại xoa xoa đầu gối như cũng vừa bị ngã.
Tôi mở to mắt, miệng khẽ bật ra một tiếng kinh ngạc:
"Cậu…"
Vũ ngẩng lên. Cũng sững người nhìn tôi. Rồi lập tức giấu cái giỏ ra sau lưng.
"Sao cậu lại ở đây?" – cậu ấy hỏi, giọng lắp bắp. "Trong rừng không an toàn đâu…"
"Tớ… đi tìm cậu."
Tôi không định nói vậy. Nhưng miệng tôi lại thốt ra như thể… đó là sự thật duy nhất lúc này.
Vũ cúi đầu, luống cuống.
Tôi liếc thấy cái giỏ giấu sau lưng cậu – những màu sắc hoa dại lấp ló qua những khe lá.
"Cậu đang giấu gì đấy?" – tôi hỏi, nhẹ giọng.
"Không… không có gì đâu. Tớ chỉ… nhặt mấy thứ linh tinh thôi…"
"Cho tớ xem được không?"
Tôi bước lại gần. Vũ do dự một lúc, rồi đưa chiếc giỏ ra trước mặt – như thể đó là món bảo vật vừa quý, vừa xấu hổ.
"Giỏ hoa này… tớ đan mấy hôm nay. Tớ… vào rừng hái mấy bông đẹp nhất. Tớ định tặng cậu."
Tôi nhìn những cánh hoa đang rực lên dưới nắng – có loài trắng muốt, có loài tím nhạt, có cả những bông vàng như nắng chiều đang rớt xuống rìa giỏ.
Vũ gãi đầu, mắt liếc đi chỗ khác.
"Tại… hôm trước, tớ thấy cậu ngồi nghịch cỏ… rồi tớ thấy cậu hay mỉm cười khi nhìn cây, nhìn bướm, nhìn mấy con côn trùng… nên tớ nghĩ… chắc cậu thích mấy thứ này…"
"Cho nên… tớ hái."
Câu cuối nói nhỏ đến mức gần như hòa vào tiếng lá xào xạc. Nhưng tôi nghe rõ. Rất rõ.
Tôi không nói gì. Chỉ mỉm cười, đón lấy chiếc giỏ.
Lúc cầm giỏ hoa, tôi nhận ra tay mình đang run nhẹ.
Không phải vì xúc động. Mà là vì lần đầu tiên, có ai đó nhìn thấy tôi – không phải qua điểm số, hay sự kỳ quặc, mà qua những thứ nhỏ nhặt tôi tưởng không ai để ý: cách tôi nhìn cây, cách tôi cười với bướm.
Tôi không cần phải cố nữa.
Không cần gồng mình mạnh mẽ để được công nhận.
Hóa ra… cũng có người chấp nhận tôi – chỉ vì tôi là tôi.
Lúc ấy, tôi không biết nên đáp lại bằng lời hay ánh mắt. Trong tim tôi, có gì đó đang nở rộ. Nhẹ như mùi cỏ sau mưa, và dịu như ánh nắng xuyên qua tán lá.