5 giờ sáng. Ở hành lang trước phòng y tế
“Thằng bé vẫn chưa tỉnh, nhưng kiểm tra toàn diện rồi. Từ não bộ đến cả các mạch máu nhỏ tất cả đều bình thường. Nói cách khác, không có nguy hiểm gì về mặt thể chất. Tuy nhiên, mana lại có sự biến động không nhỏ, lượng mana trong cơ thể ở mức rất thấp so với lượng trung bình của một người sau khi uống mana dạng lỏng.”
Một người phụ nữ mặc blouse trắng vừa nói vừa nhìn xuống bảng điện tử trong tay.
“...Vậy tại sao thằng bé lại ngất?”
Đối diện cô là chỉ huy trưởng. Ông không hỏi lại ngay, chỉ im lặng vài giây rồi mới cất tiếng.
“Không có dấu hiệu nghẽn dòng tuần hoàn mana trong máu, cũng không có phản ứng bài xích với dung dịch mana lỏng và đây cũng không phải dấu hiệu của cạn mana…”
Nói đến đây, cô im lặng, rời mắt khỏi bảng điện tử liếc nhìn chỉ huy trưởng.
“Không tiện nói ở ngoài này à? Lăng Vi?”
Nhận ra sự ngập ngừng và ánh nhìn của cô, chỉ huy trưởng liền đưa ra câu hỏi trong khi liếc nhìn sang bên trái ông.
Vân Hoàng và Văn Thiên đang đứng bên đó và nhìn về phía ông. Cả hai chỉ cách chỗ ông vài bước chân.
“Không, không phải vì họ. Chỉ là… Ngài muốn tôi nói ở giữa hành lang thế này?”
“Không sao, Vân Hoàng kiểm soát được.”
“...Không giống dấu hiệu xung đột cấu trúc cơ thể do song năng hay bị mana bên ngoài tác động mà giống… tự tách “dòng” mana.”
“!”
Nghe đến điều này, nét mặt Vân Hoàng trầm xuống, chỉ huy trưởng mở to mắt kinh ngạc, Văn Thiên đứng thẳng dậy từ tư thế dựa tường. Ai cũng thể hiện một cảm xúc riêng biệt với thông tin đột xuất này.
“Ngài hiểu ý tôi chứ?”
“… Vậy khi nào thằng bé sẽ tỉnh?”
“Khó nói chính xác được. Dựa theo suy đoán cá nhân của tôi thì sẽ kéo dài vài giờ. Nhưng nếu là có liên quan đến “dòng” mana thì thời gian có thể bị kéo dài ra… vài ngày, hoặc thậm chí vài tuần.”
“Vậy…”
Ngập ngừng thoáng chốc, cuối cùng ông vẫn quyết định nói ra.
“Sau khi tỉnh lại, thằng bé có thể tiếp tục quá trình thức-”
Rầm-
Âm thanh vang lên từ phía Văn Thiên. Anh ta đã đấm thẳng vào tường ngay khi hiểu được ý của chỉ huy trưởng.
“Ông… Ông cảm thấy dùng mạng bọn nhỏ làm chuột thí mạng là tình hình sẽ cải thiện à?”
“...”
“Ông muốn một lũ nhóc với số lượng chỉ bằng một phần năm số người trong căn cứ này ra chiến trường rồi chết hết à!? Trong khi một lũ ba đến bốn đứa gộp lại còn chả bằng một năng lực gia cấp 6!? Ông-”
“Lũ nhóc khác thì không nói đến, riêng Từ Khắc thì-”
“Thì cái gì? Một thằng nhóc phải bỏ thi, bỏ cả cuộc sống yên bình để đi cứu những người nó còn chẳng biết mặt? Ông sắp nghỉ hưu rồi nên muốn tạo dấu ấn để đời à? Muốn làm người hùng khi đứng trên xác một đám nhóc?”
Trút cơn tức giận lên chỉ huy trưởng, Văn Thiên tiếp tục quay sang Vân Hoàng chất vấn.
“Vân Hoàng, nói gì đi? Sao mày im lặng như vậy? Mày phải anh nó không? Mày phải là người nhìn nó lớn lên không? NÓI!?”
“Chính cậu cũng chứng kiến Vân Hoàng lớn lên rồi chính cậu cũng dạy dỗ nó đi theo con đường này tại sao cậu chỉ nhắc đến Từ Khắc mà bỏ qua Vân Hoàng?”
“Ông nghĩ lại xem, thằng Vân Hoàng này nó chọn con đường này hay ông chọn? Rõ ràng chính nó tự chọn sau khi đã ra xã hội học hỏi, còn Từ Khắc thì sao? NÓ CÒN CHƯA ĐƯỢC ĐI THI TỐT NGHIỆP PHỔ THÔNG ĐẤY?”
Không khí nặng nề đè nén bầu không khí cả ba người.
Vân Hoàng chỉ đứng im lặng, tay nắm chặt mà không thốt ra bất kỳ lời nói nào.
“...Tao thấy cái căn cứ này… Còn chẳng bằng một băng đảng ngoài kia, toàn một-”
“Thôi đi, còn muốn cãi nữa, chửi bới nữa thì rời xa cái phòng y tế này ra.”
Lăng Vy lên tiếng với đôi mắt trừng to cắt ngang lời Văn Thiên rồi đuổi cả 3 ra khỏi chỗ này. Giọng cô vẫn bình thản như đang nói chuyện nhưng áp lực do cô tạo ra thì không.
“Phù...Vâng, xin lỗi, tôi quá lời rồi.”
Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Văn Thiên cúi người xin lỗi Lăng Vi rồi xoay người đi thẳng mà chẳng nói thêm lời nào.
Vân Hoàng cũng giống Văn Thiên, anh ấy gập người xin lỗi cô ấy rồi cùng chỉ huy trưởng bước đi. Lăng Vi cũng liền mở cửa phòng y tế và bước vào phòng ngay sau đó.
Tuy nhiên, ngay khi cánh cửa phòng được Lăng Vy đóng lại, Vân Hoàng lại đứng lại, ngoái đầu nhìn về phía hành lang, thì thầm gì đó rồi lại xoay người và tiếp tục bước đi.
Ở phía Vân Hoàng vừa nhìn, một người… Hay đúng hơn, một linh hồn đang đứng ở đó, khoanh tay, dựa một vai vào tường và nhìn về phía Vân Hoàng đang bước đi.
Người đó quay mặt lại, xem xét phía sau mình nhưng rồi chẳng thấy ai phía sau cả.
‘...Anh ấy thấy được mình à?’
Người đang đứng khoanh tay dựa tường và nghe toàn bộ cuộc nói chuyện từ đầu đến giờ, không ai khác ngoài… Từ Khắc.
___
Trở lại 30 phút trước.
Từ Khắc dần mở mắt. Thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là trần nhà trắng toát của căn cứ và một bịch nước truyền lơ lửng ở mép tầm nhìn.
‘Mình…’
Khi cậu dần có lại ý thức, ngay lập tức cảnh tượng trước khi cậu ngất đi hiện ra. Khung cảnh bay lượn với tốc độ cao ấy sượt qua tâm trí Từ Khắc.
Cậu bật người dậy, thở hổn hển.
Cậu đang nằm trên một chiếc giường đơn, trông có vẻ là giường y tế. Xung quanh được ngăn cách bởi những tấm rèm tạo thành một không gian riêng tư như một căn phòng bệnh đơn.
‘Mơ? Không. Nó rất rõ ràng, sau đó thậm chí mình còn ngất đi nữa. Chắc chắn là có lien quan đến khung cảnh đột ngột ấy…!?’
Nhận ra điều gì đó khác lạ từ cơ thể, Từ Khắc đưa tay lên, nhìn thật kỹ vào cánh tay mình rồi bàng hoàng nhận ra.
‘Mình… Có thể nhìn xuyên qua cơ thể chính mình…!?’
Cậu chầm chậm nhìn xuống chiếc giường, nơi cậu vừa ngồi dậy.
Một cơ thể đang nằm trên đó, một cơ thể y hệt cậu đang nằm đó, nhắm mắt, các dây, ống dẫn nối liền với cơ thể.
Cậu đưa tay đặt lên ngực. Không có cảm giác. Cũng không có nhịp đập nào truyền ngược lại.
Không đau. Không lạnh. Không cảm giác.
“Mình chết-”
Lạch cạch.
Một tiếng rít nhẹ phát ra bên ngoài rèm khiến cậu giật mình.
‘Có người!’
Cậu đứng bật dậy, bật người khỏi giường rồi với tay kéo rèm ra nhưng lại một lần nữa hoang mang khi tay cậu lại đột ngột xuyên qua lớp rèm ngăn cách.
‘!?’
Dẫu bất ngờ, hoang mang nhưng thứ cậu muốn biết hơn cả là tình trạng của bản thân.
Cậu tiếp tục bước đi, xuyên qua lớp rèm rồi nhìn về phía âm thanh ban nãy phát ra.
Một người phụ nữ mặc áo hở lưng đang đứng quay lưng lại. Tay trái cầm một chiếc áo blouse trắng, tay phải giữ một bảng điện tử đang được bật sáng.
Từ Khắc khựng lại.
Toàn bộ đôi tay. Từ từng ngón đến tận bả vai của cô ấy tất cả… đều là máy móc. Đôi tay kim loại màu xám bạc, có nhiều khớp nối, đường rãnh phát sáng trên đôi tay ấy.
‘Đó là… Hai cánh tay máy? Năng lực gia?’
Người phụ nữ ấy mau chóng đặt bảng điện tử xuống, mặc áo blouse trắng vào rồi cầm lấy chiếc bảng điện tử mà cô vừa đặt xuống lên lại, xoay người, bước thẳng đến cánh cửa nằm phía sau nơi Từ Khắc đang đứng.
“Cô ơi!”
Cậu gọi, nhưng âm thanh chỉ vang vọng trong không khí.
Người phụ nữ đi xuyên qua cậu, người bây giờ đang trong trạng thái chẳng khác gì linh hồn mà không mảy may phản ứng.
Cậu siết tay.
‘Tất nhiên… Bây giờ mình còn là “người” nữa đâu.’
Cô ấy đi xuyên qua cậu nhưng rồi lại đột ngột đứng khựng lại. Quay ngoắt lại ra sau nhìn chằm chằm vào nơi Từ Khắc đang đứng.
Bất ngờ với tình huống này. Cậu vội vàng với tay, cố chạm vào vai cô ấy nhưng rồi lại tiếp tục xuyên qua cơ thể cô.
“Cô ơi! Cô-”
“Ở yên trong căn phòng này đi và đừng cố làm gì cả. Rõ chưa.”
Cô ấy lên tiếng đột ngột, khiến cậu khựng lại.
“Vâng…”
Giọng đáp lại vang lên, nhỏ nhưng rõ ràng. Giọng nói đó không phải giọng của cậu.
‘Vậy là vẫn không thấy…’
Cô ấy không nói thêm gì, chỉ nhanh chóng bước đến cánh cửa, xoay tay mở ra.
Từ Khắc dõi theo động tác của cô.
Cậu thở ra một hơi, rồi thất vọng hạ tay xuống.
Bản thân vẫn đang trong trạng thái xuất hồn. Không thể chạm, không thể tương tác. Cảm giác bất lực khiến cậu khẽ nghiến răng.
‘Hoá ra là người khác…’
Rồi… một suy nghĩ lướt qua.
‘Khoan đã, giọng vừa nãy… Quen thật đấy.’
Cậu quay đầu lại, ánh mắt hướng về chiếc giường nơi tiếng trả lời vừa rồi phát ra.
Ngay khi cậu chuẩn bị bước tới đó, một giọng nói khác vang lên từ cánh cửa đang hé mở.
“Chào ngài, chỉ huy trưởng.”
Là giọng của Lăng Vi. Từ Khắc liếc về phía cửa.
“Về chuyện của Từ Khắc…”
Cậu chần chừ.
Giữa việc tiếp tục theo dõi cuộc trò chuyện và xem xét người có giọng nói quen thuộc phía chiếc giường kia.
Sau thoáng phân vân, cậu quyết định-
___
Quay lại với hiện tại.
Dù cậu không hiểu chuyện quái gì đang diễn ra nhưng khi cậu nghe được rằng mình sẽ còn tỉnh lại được, tâm trạng cậu đã không còn căng thẳng nữa mà bắt đầu suy nghĩ đến những gì vừa xảy ra ban nãy.
‘Đầu tiên, tạm thời mình không muốn gặp anh Vân Hoàng cho lắm, có thể anh ấy thấy được mình.’
‘Thứ hai, tự tách dòng mana là gì? Song năng? Không rõ lắm nhưng qua phản ứng những người khác có vẻ nó là thứ vừa lợi vừa hại…’’
‘Cuối cùng… Chắc chắn lão chỉ huy trưởng kia biết gì đó về mình hoặc ít nhất là tình trạng của mình. Thậm chí Vân Hoàng, Lăng Vi và cả Văn Thiên cũng biết… Ai cũng biết gì đó, trừ mình…’
“Haiz.”
Không nghĩ nhiều nữa, cậu bước đến cánh cửa phòng y tế rồi đi thẳng vào.
‘Tại sao tường với sàn thì không đi xuyên được mà cửa lại được nhỉ?’
Nhìn về phía bàn làm việc. Không ai ở đó cả.
‘Cô ấy đi sang phòng khác rồi à?’
Nghĩ vậy, Từ Khắc bước đến chiếc giường mà cậu “đang” nằm, đi xuyên qua tấm màn che.
Dù chẳng hề bị thương gì ngoài chảy máu mũi nhưng… Toàn bộ cơ thể cậu hiện tại toàn dây với ống.
‘Có cái truyền nước biển, có cái truyền nước màu trắng đục, có cả đo nhịp tim và vài thứ khác…’
‘Nhìn như đang nằm ICU vậy. Mình chỉ chảy máu mũi và ngất thôi mà?’
Cậu ngồi lên giường, sờ thử vào cánh tay của cơ thể đang nằm trên giường nhưng như một điều hiển nhiên, cậu lại lần nữa không thể chạm được nó, thay vào đó, thứ mà cậu chạm được lại là chiếc giường mà cơ thể cậu đang nằm.
‘Rốt cuộc cơ chế của cái xuất hồn này là gì?’
Sau thoáng chút đắn đo, cậu nằm đè lên cơ thể trên giường, hệt như tư thế cơ thể cậu đang nằm nhưng rồi… Chẳng có gì xảy ra tiếp theo cả.
Không nhập trở lại cơ thể cũng không thể khiến cơ thể động đậy, không gì xảy ra cả.
Cau mày, Từ Khắc lại xuống giường.
Bước ra khỏi rèm che.
Ngó nghiêng qua các giường bệnh khác, rồi lại ngắm nghía quanh phòng.
Cả căn phòng có 10 giường. Lăng Vi ban nãy đã đi đâu có trong lúc cậu không chú ý. Có hai chiếc giường khác có người sử dụng, một trong đó đang đóng kín rèm còn lại thì đang mở toang và một trong số đó là… Người mà cậu thân quen.
Bước đến chiếc giường duy nhất mở rèm, Từ Khắc nhìn thấy một cậu nhóc đang nằm nhập gì đó liên tục bằng điện thoại.
Cậu nhóc là người đã lên tiếng đáp lại lời Lăng Vi khi cô ấy đi xuyên qua Từ Khắc.
Không ai khác ngoài Hắc Cửu.
‘Thằng nhóc này hôm qua chẳng thấy đâu hoá ra là nằm đây à… Mà sao nó lại nằm phòng y tế?’
Tiến lại gần được vài bước, cậu bắt đầu tò mò với những gì Hắc Cửu đang ghi chép. Cậu tiến lại gần với ý định đọc những gì thằng bé ghi.
Tuy nhiên, trước khi cậu đọc được tựa đề mà Hắc Cửu ghi trong đầu trang ghi chú thì cánh cửa bên trái căn phòng bật mở với lực mạnh.
Hắc Cửu và cả từ khắc giật thót.
Người bước vào là Lăng Vi, cô ấy đóng cửa rồi tiến thẳng đến bàn làm việc của cô. Điều khác biệt duy nhất so với lúc nãy là bảng điện tử giờ đây đã trở thành một cuốn sổ nhỏ.
Nhưng trước khi cô ngồi xuống, cô lại đặt cuốn sổ nhỏ xuống rồi bước về phía giường của Hắc Cửu và cũng là nơi Từ Khắc đang đứng.
Thằng bé hơi run một chút rồi cố bình tĩnh lại.
“Hắc Cửu, nhóc rời giường rồi đi ra khỏi phòng đi. Các lớp giảng dạy kiến thức về năng lực sẽ sớm bắt đầu thôi.”
“Nhưng chưa đến 6 giờ nữa mà chị?”
“Thế, bên giảng dạy thông báo mấy giờ?”
“Hình như tận 7 giờ lận…”
“Vậy đi chạy bộ đi, định nằm riết vậy à?”
“...Vâng…”
Dù trông có vẻ miễn cưỡng, Hắc Cửu vẫn ngồi dậy, rời khỏi giường, liếc nhìn góc phòng rồi bước thẳng đến phía cửa dẫn đến hành lang.
“Thằng nhóc còn chẳng màng đến tình trạng của anh nó luôn…”
Từ Khắc tự ngẫm khi Hắc Cửu đi ngang qua giường cậu.
Khi Hắc Cửu mở phòng, Từ Khắc phân vân liếc nhìn lại Lăng Vi.
Cô ấy bước về bàn làm việc của mình, ngồi xuống, chống tay lên cằm rồi nhắm mắt trầm ngâm.
Cạch.
Tiếng cửa đóng vang lên, Từ Khắc chần chừ quan sát Lăng Vi một lúc rồi cũng tiến về phía cửa rồi đi xuyên qua nó.
Trong căn phòng y tế giờ chỉ còn lại Lăng Vi và… Có lẽ là một người đang nằm trên chiếc giường bệnh đóng kín rèm ở góc phòng.
“Từ Khắc.”
Bất ngờ cất lời như dù xung quanh chẳng có ai. Cô ấy đưa một tay ra rồi tiếp tục lên tiếng.
“Có ở đây thì chạm vào tay chị…”
Giọng cô vang vọng trong căn phòng y tế mà chẳng có chút lời hồi đáp hay dấu hiệu gì.
“...Thằng nhóc đi rồi…”
Một giọng nghe vừa như nam vừa như nữ từ chiếc giường che kín rèm ở góc phòng phát ra.
“...Vậy là cậu nhìn thấy được “linh hồn” thằng bé à?”
“Không, tôi không ra khỏi rèm nên không chắc mình có thấy được hay không…”
“Vậy làm thế nào cậu biết thằng bé đã rời khỏi phòng?”
Tiếng sột soạt của quần áo cọ sát với chăn, mền vang lên. Người trong rèm dần ngồi dậy.
“Tôi cảm nhận được...”
“...”
Nghe thấy câu trả lời, Lăng Vi dựa lưng vào ghế, ngửa đầu, đưa tay đặt lên trán.
“Vậy ra… Suy đoán là đúng. Tội thằng bé.”
“...Ừ.”