Không gian trong phòng vẫn vương chút dư âm căng thẳng sau màn đối đầu giữa Sư Tử và Thiên Bình. Bạch Dương, dù cố gắng pha trò để xoa dịu tình hình, nhưng chẳng ai buồn hưởng ứng. Kim Ngưu vẫn khoanh tay, trầm mặc quan sát, còn Sư Tử thì đứng đó, ánh mắt sắc bén như một lưỡi dao vừa rời khỏi lửa rèn, vẫn chưa hoàn toàn thu lại thế phòng bị.
Thiên Bình, ngược lại, dường như không mấy bận tâm đến bầu không khí xung quanh. Cô nhẹ nhàng đảo mắt, lặng lẽ quan sát từng góc trong căn phòng nhỏ. Những tia sáng chiều tà xuyên qua ô cửa sổ lớn, phủ lên bề mặt sàn gỗ một lớp ánh sáng mờ ảo, lung linh như những vệt màu loang trên mặt nước. Một chiếc kệ sách gỗ sẫm màu nằm gọn trong góc, ngăn nắp đến mức gần như vô cảm. Một bộ ghế sô-pha màu xám đặt sát tường, vài chiếc gối dựa xếp ngay ngắn như chưa từng có ai sử dụng. Không gian này quá sạch sẽ, quá yên tĩnh, gần như không mang hơi thở của con người.
Thiên Bình chớp mắt, rồi bất ngờ… cô bước về phía cửa sổ.
Bạch Dương lập tức nhíu mày. "Ơ? Em định làm gì đấy?"
Thiên Bình không trả lời. Động tác của cô vẫn chậm rãi, như thể đã suy nghĩ kỹ về từng bước chân. Cô đưa tay mở khóa chốt cửa sổ, rồi nhẹ nhàng đẩy nó ra. Một cơn gió mát từ bên ngoài lập tức ùa vào, làm lay động những sợi tóc vàng mềm mại của cô.
Và rồi-
Cô nâng nhẹ gấu váy, đặt một chân lên bệ cửa, cơ thể nghiêng về phía trước, chuẩn bị trèo ra ngoài.
Sư Tử ngay lập tức lao tới.
"Con nhãi này-!"
Cậu nhanh như chớp chụp lấy cổ chân của Thiên Bình, kéo giật cô lại.
BỊCH!
Thiên Bình mất thăng bằng, cả người ngã ngửa về phía trong phòng.
Nhưng dù bị giữ chặt, cô vẫn không có vẻ gì là hốt hoảng. Thay vào đó, Thiên Bình chỉ chớp mắt, ánh mắt xanh lá trong veo như mặt hồ mùa thu, không một gợn sóng.
Sư Tử không nới tay. Ngược lại, ngón tay cậu siết chặt hơn, cơ bắp căng lên như một con mãnh thú đang giữ chặt con mồi. Đôi mắt cậu tối lại, ánh lên sự cảnh giác lạnh lẽo.
"Mày tính chạy trốn hả?!" Giọng cậu rít qua kẽ răng.
Thiên Bình nghiêng đầu, vẻ mặt như thể câu hỏi của Sư Tử là một điều gì đó thật ngớ ngẩn.
"Em chỉ muốn ra ngoài thôi mà."
"Ra ngoài?!" Sư Tử nheo mắt, giọng cậu mang theo một tia giễu cợt. "Đừng có mà xạo! Nếu mày không có gì che giấu thì trốn làm gì?"
Thiên Bình chậm rãi chớp mắt, nhưng cô không nói gì cả.
Kim Ngưu xoa thái dương, thở dài một hơi. "...Được rồi. Nhưng lần sau, ít nhất cũng nên nói trước một tiếng, đừng có làm tụi này hoảng loạn như vậy."
Sư Tử vẫn còn nghi ngờ, nhưng cuối cùng cũng buông tay.
Thiên Bình không tỏ ra khó chịu khi bị giữ lại. Cô chỉ bình thản chỉnh lại nếp váy, rồi bước về phía cửa sổ một lần nữa. Nhưng lần này, thay vì trèo ra ngoài, cô chỉ đơn giản là tựa nhẹ vào khung cửa, mắt hướng về chân trời xa xăm.
Từ nơi này, có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh sắc của thành phố dưới ánh hoàng hôn. Những tòa nhà cao tầng đổ bóng dài lên mặt đường, những con phố rực rỡ ánh đèn, những chiếc xe lướt nhanh như những vệt sáng giữa lòng đô thị. Nhưng dù cảnh vật vẫn yên bình như mọi ngày, trong không khí lại có gì đó không đúng. Một cảm giác kỳ lạ, mơ hồ, giống như một cơn bão đang hình thành ngay ngoài rìa nhận thức.
Thiên Bình khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
"Chúng ta không còn nhiều thời gian."
Câu nói của cô nhẹ bẫng, như một hơi thở trôi vào trong gió.
Bạch Dương hơi rùng mình, vô thức đưa tay xoa cánh tay. "Ê... em nói gì nghe rợn vậy? Ý em là sao?"
Thiên Bình không trả lời ngay. Cô mở mắt, trong đôi đồng tử xanh lá ánh lên một thứ gì đó xa xăm, tựa như một ngọn đèn dẫn lối giữa đêm tối.
Cô ấy mỉm cười - một nụ cười nhẹ nhưng không hề đơn giản.
"Đi tìm những người còn lại thôi."
Lần này, cả ba chàng trai đều khựng lại.
Kim Ngưu là người lên tiếng đầu tiên. "Những người còn lại?"
Thiên Bình khẽ gật đầu. "Mười hai chòm sao. Tớ đã tìm thấy ba người các cậu, nhưng vẫn còn tám người nữa chưa xuất hiện."
Bạch Dương tròn mắt. "Khoan đã... ý em là... tất cả bọn họ đều đang ở đâu đó ngoài kia?"
"Ừm."
Kim Ngưu im lặng vài giây, rồi chậm rãi nói: "Vậy thì… chúng ta cần một kế hoạch."
Sư Tử không nói gì, nhưng ánh mắt cậu tối lại, như thể đang suy nghĩ điều gì đó rất sâu xa.
Khi bầu không khí trong phòng cuối cùng cũng dịu xuống, ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ đã dần chuyển sang một màu cam thẫm. Sau màn giằng co kịch tính với Sư Tử, Thiên Bình vẫn giữ nguyên nụ cười nhẹ trên môi, như thể chuyện vừa xảy ra chỉ là một trò đùa nhỏ. Cô tựa người vào khung cửa sổ, ánh mắt xa xăm dõi theo những đám mây đang trôi lững lờ trên bầu trời, như thể đang tính toán một điều gì đó mà chỉ riêng mình cô hiểu.
Ở góc phòng, Bạch Dương thả người xuống giường, hai tay gối sau đầu, khẽ làu bàu:
"Đúng là một buổi sáng quái lạ."
Cậu đảo mắt nhìn quanh căn phòng nhỏ, nhận ra mọi thứ đã trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ. Không còn tiếng tranh cãi, không còn sự căng thẳng, chỉ có những tia sáng mờ ảo len lỏi qua khe cửa, phản chiếu lên sàn gỗ những vệt màu cam vàng dịu dàng.
Kim Ngưu, vẫn khoanh tay đứng dựa vào tường, ánh mắt trầm ngâm quan sát Thiên Bình từ đầu đến chân.
Bộ váy trắng của cô được may theo một kiểu dáng cổ điển, với phần tay áo dài phủ đến cổ tay, ôm gọn lấy đôi tay mảnh mai. Vạt váy bồng bềnh nhẹ, như thể được dệt từ những sợi ánh sáng mỏng manh. Nhưng đặc biệt nhất chính là chiếc áo choàng mỏng màu bạc lấp lánh phía sau lưng, phản chiếu thứ ánh sáng nhàn nhạt mỗi khi cô di chuyển.
Đây không phải trang phục của thế giới này.
Kim Ngưu khẽ cau mày, rồi chậm rãi lên tiếng:
"Nếu em định ra ngoài, tốt nhất là nên thay đổi diện mạo một chút."
Thiên Bình quay đầu nhìn anh, đôi mắt xanh lá ánh lên chút ngạc nhiên.
"Tại sao?"
Kim Ngưu thở dài, nhấn mạnh từng chữ:
"Em mặc thế này, ra đường kiểu gì cũng gây chú ý."
Bạch Dương bật ngồi dậy, ngó nghiêng bộ váy của Thiên Bình một hồi rồi gật gù:
"Ờ ha. Nhìn cứ như công chúa bước ra từ truyện cổ tích vậy."
Sư Tử khoanh tay, hừ nhẹ:
"Không. Giống mấy cô cosplay thiên thần hơn."
Kim Ngưu vẫn giữ giọng điệu điềm tĩnh, nhưng ánh mắt anh nghiêm túc hơn một chút:
"Ở đây không ai mặc như vậy cả. Nếu không muốn bị mọi người vây quanh hỏi đủ thứ, thì tốt nhất nên mặc đồ bình thường."
Thiên Bình chớp mắt, như thể cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề.
Cô cúi xuống nhìn bộ váy của mình, nhẹ nhàng vuốt vạt áo, ánh mắt thoáng chút suy tư. Rồi bất ngờ, cô nắm lấy gấu váy và… giật mạnh một cái.
Xoẹt!
Ngay trước mắt ba chàng trai, bộ váy lộng lẫy tan biến thành những mảnh ánh sáng li ti, lấp lánh như hàng trăm con đom đóm bay tán loạn trong không trung. Chỉ trong chớp mắt, thứ ánh sáng ấy tan biến, để lại một bộ trang phục hoàn toàn khác - một chiếc áo len mỏng màu kem kết hợp với chân váy jeans xanh nhạt, đi kèm một đôi giày thể thao trắng đơn giản.
Mái tóc vàng óng của cô được buộc lỏng thành một kiểu đuôi ngựa nhẹ nhàng, trông không khác gì một nữ sinh bình thường.
Bạch Dương: "...???"
Kim Ngưu hơi nhướng mày, nhưng không quá ngạc nhiên. Có vẻ như anh đã đoán trước được điều này ngay từ đầu.
Sư Tử, ngược lại, tặc lưỡi đầy khó chịu:
"Biến đổi nhanh nhỉ?"
Thiên Bình nghiêng đầu, mỉm cười.
"Em chỉ làm theo lời khuyên của các anh thôi mà."
Kim Ngưu nhìn cô một lúc, rồi gật đầu hài lòng:
"Như vậy sẽ dễ hòa nhập hơn."
Bạch Dương vẫn còn đang há hốc miệng, chỉ tay vào cô như thể vừa chứng kiến một điều gì đó quá sức tưởng tượng:
"Khoan khoan, em vừa làm gì thế?! Biến hình á?!"
Thiên Bình nhún vai:
"Chỉ là chút phép thuật đơn giản thôi mà."
Sư Tử hừ lạnh, liếc nhìn Kim Ngưu:
"Giờ thì rõ ràng hơn rồi đấy. Một kẻ có phép thuật đến từ thế giới khác, đi tìm đủ mười hai chòm sao."
Kim Ngưu không nói gì, nhưng trong ánh mắt anh thoáng lên tia suy tư.
Bạch Dương thì vẫn chưa hết sốc, nhưng sau vài giây, cậu bất ngờ vỗ tay đánh bốp! một cái, ánh mắt sáng rỡ như vừa nghĩ ra một điều gì đó quan trọng:
"Mà khoan! Nếu em có thể thay quần áo bằng phép thuật, vậy thì có thể tạo ra vàng hay tiền không?"
Sư Tử: "..."
Kim Ngưu: "..."
Thiên Bình: "..."
Bạch Dương nhìn quanh, thấy ai cũng im lặng, bèn nhún vai:
"Gì chứ, thử hỏi thôi mà!"
Kim Ngưu lắc đầu, khẽ thở dài.
Sư Tử khoanh tay, đôi mắt vẫn mang theo một tia hoài nghi nhìn Thiên Bình chằm chằm. Nhưng cậu không nói thêm gì nữa.
Đêm đó, cả ba người ngủ lại ở nhà Bạch Dương. Trong lòng mỗi người đều dấy lên một cảm xúc khác nhau, nhưng dường như họ cảm nhận được một sự nguy hiểm mà họ không thể lý giải được.