Chương 6

Mặt trời đã lên cao, ánh nắng vàng xuyên qua những tòa nhà chọc trời, trải xuống mặt đường lớp ánh sáng lung linh như dát bạc. Gió nhẹ lướt qua, mang theo hương bánh mì mới ra lò từ quầy ven đường, hòa lẫn với mùi khói xe phảng phất trong không khí.

Dòng người tấp nập đan xen, những bước chân vội vã dẫm lên vỉa hè lát đá đã mòn theo năm tháng. Tiếng động cơ gầm rú, tiếng còi xe inh ỏi, tiếng rao hàng lanh lảnh - tất cả hòa thành một bản giao hưởng sống động của đô thị.

Bọn họ đã lang thang khắp các con phố từ sáng sớm, đi qua từng con hẻm nhỏ lẫn đại lộ rộng lớn, nhưng vẫn chưa tìm thấy dù chỉ một dấu hiệu nhỏ về người mà họ đang tìm kiếm.

Bạch Dương vẫn còn đầy năng lượng, vừa bước đi vừa vung tay khoa chân, thao thao bất tuyệt với Sư Tử về chuyện ăn uống.

“Mày nói xem, đồ nướng hay lẩu thì ngon hơn?”

Sư Tử đút tay vào túi áo khoác, đôi mắt xanh nước khẽ nheo lại nhìn tòa nhà kính cao chót vót phía xa. Cậu im lặng vài giây, như thể đang cân nhắc một quyết định trọng đại thay vì chỉ đơn giản chọn món ăn.

“Lẩu đi, hôm nay trời mát.”

Bạch Dương gật gù, trông có vẻ rất hài lòng với lựa chọn này.

“Ờ ha! Mà lẩu thì phải có bò nhé, nhất định phải có bò. Không bò thì không phải lẩu.”

Sư Tử nhếch môi cười khẽ, không phản đối cũng chẳng đồng tình.

Kim Ngưu vẫn giữ sự im lặng quen thuộc. Bước chân cậu chậm rãi nhưng vững vàng, ánh mắt trầm lặng quét qua từng góc phố, từng cánh cửa sổ phản chiếu ánh sáng nhấp nháy, từng bóng người lướt qua. Cậu chẳng buồn để tâm đến cuộc tranh luận vô thưởng vô phạt kia, mà thay vào đó, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào việc quan sát xung quanh.

Mọi thứ có vẻ bình thường.

Cho đến khi-

Thiên Bình bỗng cảm nhận được một dao động mạnh mẽ vang lên trong tâm trí.

Trong khoảnh khắc, cả thế giới xung quanh cô dường như bị rút cạn âm thanh.

Không còn tiếng xe cộ.

Không còn tiếng bước chân.

Không còn cả tiếng gió.

Mọi thứ chìm vào một sự tĩnh lặng tuyệt đối, đến mức khiến người ta ngột ngạt.

Cô dừng lại, hàng mi khẽ rung động. Không gian xung quanh mờ nhòe như thể cô vừa bước qua một bức màn vô hình ngăn cách hai thế giới.

Và rồi, một giọng nói dịu dàng vang lên trong đầu cô - thanh âm trong trẻo như giọt nước rơi vào mặt hồ tĩnh lặng:

"Thiên Bình… em vẫn ổn chứ?"

Một giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp vang lên giữa không gian tĩnh lặng.

Đồng tử Thiên Bình khẽ co lại. Hơi thở cô ngưng đọng trong chốc lát.

Cô nhận ra giọng nói này ngay lập tức. Một âm điệu quen thuộc như gió thoảng qua ký ức, như giai điệu du dương của những ngày đã xa.

"Song Ngư?"

Cái tên vừa thoát ra khỏi môi, tâm trí Thiên Bình đột ngột rung chuyển. Không kịp suy nghĩ, không kịp phản ứng, cô cảm thấy toàn bộ nhận thức của mình như bị một lực vô hình kéo mạnh về phía trước.

Cả thế giới xung quanh vỡ vụn như gương nứt. Ánh sáng lấp lánh len qua những khe hở, xoáy tròn thành một dòng chảy hỗn loạn. Hương biển nhàn nhạt phảng phất trong không khí, mang theo dư vị hoài niệm xa vời.

Khoảnh khắc ấy, cô biết mình đã bước vào một chiều không gian khác - một nơi không thuộc về thực tại.

___

Trong không gian ý thức của Song Ngư

Thiên Bình cảm giác như mình đang trôi nổi giữa một khoảng không vô tận. Không có trọng lực, không có phương hướng, chỉ có một biển ánh sáng xanh nhạt dịu dàng đan xen, tạo thành những dải lụa mờ ảo trải dài đến vô cực.

Mỗi bước di chuyển của cô đều nhẹ tênh, như thể bản thân đã tách rời khỏi thực tại. Xung quanh, những tinh thể phát sáng nhỏ xíu lơ lửng, chậm rãi trôi theo dòng chảy vô hình nào đó, thỉnh thoảng va chạm vào nhau và phát ra những tia sáng li ti, giống như những ngôi sao vụn vỡ giữa vũ trụ bao la.

Trước mặt cô, một bóng hình dần hiện ra từ màn sương mờ ảo - Song Ngư.

Mái tóc dài màu xanh nước biển của cô ấy bay nhẹ theo dòng năng lượng vô hình, những sợi tóc phản chiếu ánh sáng lung linh, tựa như mặt biển gợn sóng dưới ánh trăng. Đôi mắt trong suốt như đại dương sâu thẳm, mang theo sự tĩnh lặng vĩnh hằng của thời gian.

Cô ấy đang ngồi trên một bệ đá trôi lơ lửng giữa không gian vô tận. Những đường vân cổ xưa khắc trên bề mặt đá phát ra ánh sáng nhè nhẹ, lan tỏa thành những vòng tròn ma thuật lấp lánh. Xung quanh cô, hàng ngàn ký tự cổ đại chầm chậm xoay tròn theo những quỹ đạo vô hình, mỗi chữ đều phát ra thứ ánh sáng mờ ảo, như đang thì thầm những bí ẩn mà chỉ có người thực sự hiểu được ngôn ngữ của thế giới này mới có thể giải mã.

Cảnh tượng này không thuộc về thế giới con người.

Song Ngư đưa tay về phía Thiên Bình, giọng nói vang lên nhẹ nhàng, tựa như một làn nước chạm vào tâm trí:

“Đã đến lúc em biết người tiếp theo ở đâu.”

Ngay lập tức, những vòng tròn ma thuật sáng lên, từng ký tự chuyển động nhanh hơn, dần dần xếp thành một chuỗi thông tin hoàn chỉnh.

Người tiếp theo họ cần tìm - là Thiên Yết.

Thế nhưng, khác với những lần trước, Song Ngư không hề tỏ ra vui mừng khi tìm thấy manh mối. Ánh mắt cô mang theo một sự lo lắng rõ ràng, đôi tay đặt trên đùi khẽ siết lại, như thể cô đang cố che giấu điều gì đó.

Một cơn gió vô hình lướt qua không gian, làm những ký tự ma thuật xung quanh rung động, giống như mặt hồ bị khuấy động bởi một cơn sóng ngầm.

“Hãy cẩn thận với Thiên Yết.”

Thiên Bình cau mày. Cảm giác bất an lan tỏa trong lòng cô, như thể một mảnh ghép mơ hồ nào đó trong bức tranh này vẫn chưa được tiết lộ.

“Ý chị là sao?”

Song Ngư hạ mắt xuống, cô không trả lời câu hỏi của Thiên Bình, giọng nói khẽ như một lời tiên tri:

“Thiên Yết ấy đang ở một khu phố cũ. Nơi đó có một tiệm thuốc bí ẩn là chỗ cư trú của cô ấy.”

Từ đầu ngón tay của Song Ngư, một vòng sáng nhỏ lan ra, phản chiếu lại hình ảnh về một con phố tăm tối phủ đầy hơi sương. Những tòa nhà cũ kỹ xếp san sát nhau, những tấm biển hiệu mờ nhạt run rẩy dưới ánh đèn le lói. Ẩn sâu trong góc khuất, một cánh cửa gỗ đen trầm lặng đứng giữa bóng tối, mơ hồ tỏa ra khí tức kỳ lạ.

“Hãy cẩn thận,” Song Ngư tiếp tục, ánh mắt trở nên sắc bén hơn. “Thiên Yết không phải người dễ tin tưởng. Cô ấy có thể là bạn… nhưng cũng có thể là một kẻ thù.”

Thiên Bình mở miệng định hỏi thêm, nhưng chưa kịp nói, ánh sáng xung quanh cô đột ngột thu hẹp lại.

Không gian như bị bóp méo. Một lực hút vô hình kéo cô ra khỏi thế giới này, nhanh đến mức cô không kịp phản ứng.

“Chờ đã-”

Nhưng trước khi cô kịp nói thêm gì, tất cả mọi thứ tan biến.

___

Thực tại

-"Bình! Thiên Bình!"

Giọng của Bạch Dương vang lên, kéo cô trở về thực tại.

Thiên Bình chớp mắt một cái. Mọi thứ xung quanh dường như trở nên rõ ràng hơn sau một thoáng nhòe nhoẹt. Những âm thanh đô thị ồn ào lại đổ ập vào tai cô - tiếng xe cộ inh ỏi, tiếng bước chân lạo xạo trên vỉa hè, tiếng rao bán lanh lảnh từ những quầy hàng ven đường. Không khí nóng ấm phả vào da cô, mang theo mùi khói xe và hương cà phê từ quán gần đó.

Cô vẫn đang đứng giữa con phố đông đúc, ngay vị trí trước đó như thể chưa từng rời đi.

Bạch Dương đứng ngay trước mặt cô, đôi mắt xanh nước ánh lên sự tò mò xen lẫn lo lắng. Cậu nghiêng đầu, nhíu mày.

"Này, em đứng đơ ra đó làm gì thế?"

Sư Tử khoanh tay, nhướn mày nhìn cô.

"Bị lag à?"

Bạch Dương bật cười. "Đúng là dân công nghệ, cái gì cũng đem ra ví von được."

Kim Ngưu không tham gia vào màn đùa giỡn, nhưng ánh mắt sắc bén của anh quét qua cô một lượt. Không phải kiểu dò xét đơn thuần, mà là quan sát thật sự.

"Em vừa nhận được gì à?"

Giọng anh trầm ổn, nhưng lại ẩn chứa một sự nghiêm túc khó diễn tả.

Thiên Bình hít một hơi thật sâu, để nhịp tim đang loạn nhịp của mình dần trở lại bình thường. Cảm giác trôi nổi giữa không gian ý thức của Song Ngư vẫn còn vương vấn đâu đó, nhưng cô nhanh chóng gạt bỏ nó đi. Giờ không phải lúc để chần chừ.

Đôi mắt cô ánh lên sự kiên định, không còn chút dịu dàng mơ hồ như trước đó nữa.

Cô nhìn thẳng vào họ, từng từ thốt ra đều rõ ràng, chắc chắn:

"Chúng ta có manh mối rồi. Người tiếp theo cần tìm là Thiên Yết, một cô gái.”

Không khí chợt lắng xuống sau câu nói của Thiên Bình. Tiếng xe cộ vẫn ồn ào, người đi đường vẫn vội vã lướt qua, nhưng giữa cả nhóm lại bao trùm một sự im lặng ngắn ngủi.

Bạch Dương là người đầu tiên phá vỡ nó. Anh nhăn mặt, hai tay chống hông, giọng đầy khó hiểu:

"Thiên Yết? Nhưng chúng ta sẽ tìm cô ấy ở đâu?"

Sư Tử đứng bên cạnh, hai tay khoanh lại, ánh mắt sắc sảo nhìn Thiên Bình.

"Và quan trọng hơn…" Anh chậm rãi nói, đôi lông mày khẽ nhíu lại. "Cô ta có đáng tin không?"

Bạch Dương hừ nhẹ, cất tiếng nói như thể đã làm điều này rất nhiều lần. "Lại thêm một người xa lạ nữa à? Lần nào cũng thế, cứ có manh mối mới là chúng ta phải đi tìm một người không biết có giúp ích được không."

Thiên Bình vẫn bình tĩnh trước những câu hỏi dồn dập ấy. Cô đưa tay vuốt nhẹ mái tóc vàng óng, ánh mắt hướng ra con phố tấp nập.

"Em chưa thể nói chắc," cô nhẹ nhàng đáp. "Nhưng cô ấy nhất định là một phần quan trọng của hành trình này."

Kim Ngưu từ đầu đến giờ vẫn im lặng quan sát cả nhóm, ánh mắt trầm tư như đang suy tính điều gì đó. Cuối cùng, anh lên tiếng, giọng điềm đạm nhưng dứt khoát:

"Vậy cụ thể là chúng ta đang tìm cái gì?"

Thiên Bình quay sang nhìn anh. Cô hít một hơi sâu, rồi chậm rãi đáp:

“Một tiệm thuốc.”

___

Sau khi Thiên Bình dứt lời, không khí giữa cả nhóm chùng xuống một chút. Ai cũng đang suy nghĩ về thông tin vừa nhận được.

Bạch Dương là người lên tiếng trước. Anh nhíu mày, khoanh tay trước ngực, giọng có chút bực bội:

"Khoan đã… Một tiệm thuốc? Ở cái thành phố rộng lớn này có cả đống tiệm thuốc, biết tìm đâu bây giờ?"

Sư Tử đứng bên cạnh, tựa nhẹ vào cột đèn đường, đôi mắt hờ hững nhưng ẩn chứa sự suy tính.

"Không lẽ lại đi từng tiệm một rồi hỏi ‘Xin lỗi, ở đây có một cô gái tên Thiên Yết không?’ Nghe thôi đã thấy ngu ngốc rồi."

Thiên Bình trầm ngâm. Cô cũng hiểu điều đó. Nếu đây thực sự là một nơi ‘chỉ có duyên mới tìm thấy’, thì chắc chắn nó không thể đơn giản như một tiệm thuốc thông thường.

Giữa lúc mọi người còn đang suy nghĩ, Kim Ngưu chợt lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng chắc chắn:

"Để tao thử tìm xem."

Thiên Bình quay sang nhìn anh, hơi ngạc nhiên:

"Anh biết cách à?"

Kim Ngưu không trả lời ngay. Cậu rút điện thoại ra khỏi túi, mở khóa màn hình, sau đó lướt qua một loạt ứng dụng. Nhưng thay vì tìm kiếm như cách thông thường, cậu bật một phần mềm đặc biệt - một dạng bản đồ nâng cao chỉ có dân chuyên mới sử dụng.

Bạch Dương tò mò ghé sát lại nhìn, đôi mắt ánh lên vẻ thích thú.

"Mày xài cái quái gì thế?"

Kim Ngưu cười khẽ, nhưng không rời mắt khỏi màn hình. "Một ít công nghệ đặc biệt thôi. Ba tao là hiệu trưởng mà, đừng quên ông ấy cũng có nhiều mối quan hệ."

Trên màn hình xuất hiện một danh sách dài các tiệm thuốc trong thành phố. Kim Ngưu lướt qua từng cái tên, nhanh chóng loại bỏ những tiệm thuốc bình thường. Mỗi lần cậu chạm vào một địa điểm, một bảng thông tin hiện lên, kèm theo hình ảnh, địa chỉ và xếp hạng của nó. Nhưng không có cái nào trông giống như ‘nơi chỉ người có duyên mới tìm thấy’.

Cậu tiếp tục tìm kiếm.

Bỗng, một cái tên làm cậu dừng lại.

"Tiệm thuốc Hắc Liên."

Sư Tử nhướn mày, khoanh tay trước ngực, ánh mắt đầy hứng thú:

"Hắc Liên? Chà, cái tên nghe chẳng lành tí nào nhỉ?"

Bạch Dương đứng bên cạnh, nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu:

"Tiệm thuốc mà làm như hắc đạo vậy á?"

Kim Ngưu không đáp lại lời trêu chọc của Bạch Dương. Cậu lặng lẽ tiếp tục đọc phần mô tả hiếm hoi còn sót lại trên mạng. Ánh sáng từ màn hình điện thoại phản chiếu lên gương mặt trầm tư của cậu.

"Không có địa chỉ cụ thể, nhưng có người đồn rằng nó nằm sâu trong một con hẻm nhỏ ở khu phố cũ. Tiệm thuốc chỉ mở cửa cho những ai ‘cần nó nhất’."

Cả nhóm rơi vào im lặng vài giây. Tiếng xe cộ qua lại trên đường phố vẫn đều đặn vang lên, nhưng giữa họ, một cảm giác kỳ lạ đang dần lan tỏa.

Bạch Dương gãi đầu, cảm thấy không thoải mái với không khí này. "Ờm… Cái này nghe kiểu ‘bước vào không ra được’ quá ha?"

Sư Tử liếc sang, khóe môi nhếch nhẹ, ánh mắt đầy khiêu khích:

"Mày sợ à?"

Bạch Dương lập tức dựng thẳng người, bĩu môi phản bác: "Sợ đâu mà sợ! Chẳng qua thấy nó kỳ quặc thôi!"

Kim Ngưu không để tâm đến cuộc đối đáp của hai người kia. Cậu tắt điện thoại, nhét vào túi, khoanh tay trước ngực, giọng trầm ổn:

"Chỉ có một cách để biết thôi."

Thiên Bình đứng bên cạnh, quan sát cả nhóm với ánh mắt bình tĩnh. Cô không nói gì, nhưng khóe môi khẽ cong lên, để lộ một nụ cười đầy ẩn ý.

Dù gì thì, chuyến đi này cũng chỉ mới bắt đầu.

___

Khi cả ba đặt chân đến khu phố cũ, nơi bản đồ chỉ đến, thứ chào đón họ chỉ là một bức tường gạch cũ kỹ phủ đầy rêu xanh. Những cánh cửa sổ xung quanh đều đóng kín, ánh đèn từ các quán ăn bên đường chỉ đủ soi rọi những vệt sáng mờ nhạt trên con hẻm lát đá. Không có dấu hiệu nào của một tiệm thuốc.

Bạch Dương nhíu mày, gãi đầu đầy khó hiểu.

"Chắc chắn là nhầm chỗ rồi."

Sư Tử khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc lạnh:

"Bản đồ của mày có vấn đề à?"

Kim Ngưu không vội đáp lại. Cậu đứng yên, ánh mắt trầm tĩnh quét qua từng chi tiết nhỏ của con hẻm. Tường gạch sần sùi, những dấu vết cũ kỹ, cánh cửa gỗ mục nát, từng vết chân in mờ trên nền đá - mọi thứ đều có vẻ bình thường.

Nhưng không hiểu sao, cậu có cảm giác… có gì đó không đúng.

Gió lạnh bất chợt thổi qua, lùa vào con hẻm một cách u ám hơn bình thường. Hơi lạnh len lỏi qua từng thớ vải trên áo, mang theo một cảm giác rờn rợn khó tả.

Và ngay lúc đó-

Một tiếng gầm trầm thấp vang lên từ phía bóng tối.

Cả ba lập tức quay đầu. Ở cuối con hẻm, một đôi mắt đỏ rực lóe lên trong màn sương mờ ảo.

Từ bóng tối, một con sói đen khổng lồ bước ra. Mỗi bước chân của nó chạm xuống nền đá phát ra âm thanh nặng nề. Bộ lông đen tuyền phản chiếu ánh sáng lờ mờ từ những ngọn đèn đường, lộ ra từng sợi lông sắc như lưỡi kiếm. Đôi mắt vàng của nó không chỉ đơn thuần là ánh sáng - mà như thể có một linh hồn đang nhìn xuyên thấu vào họ.

Sư Tử nheo mắt, khóe môi khẽ nhếch lên đầy hứng thú:

"Chà… Xem ra không phải tiệm thuốc bình thường rồi."

Bạch Dương nuốt nước bọt, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh:

"Ê, hay con này chỉ là chó hoang thôi?"

Sói đen dừng bước. Rồi, một giọng nói trầm thấp, u ám vang lên từ chính nó:

"Ai cho phép các ngươi bước vào đây?"

Không gian như lặng đi trong khoảnh khắc.

Cả ba sững người.

Kim Ngưu cau mày, giọng nói trầm ổn nhưng đầy cảnh giác:

"Nó biết nói à?"

Sư Tử bật cười khẽ, ánh mắt sáng lên như thể vừa tìm được một điều thú vị:

"Tao bắt đầu thấy hứng thú rồi đấy."

Không để hai người họ tiếp tục tranh luận, Thiên Bình tiến lên một bước, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chắc chắn:

"Chúng tôi đến tìm Thiên Yết."

Con sói lặng lẽ quan sát họ một lúc lâu. Đôi mắt vàng rực nheo lại, như đang đánh giá từng người trước mặt. Rồi, nó chậm rãi nhấc một chân lên.

Rầm.

Móng vuốt sắc bén của nó dậm mạnh xuống nền đá.

Ngay lập tức, bức tường gạch phía sau nó rung chuyển. Những viên gạch cũ kỹ như bị một lực vô hình dịch chuyển, để lộ ra một cánh cửa gỗ cũ kỹ giấu kín trong bóng tối.

Trên tấm biển treo trước cửa, một dòng chữ chạm khắc tỉ mỉ hiện lên dưới ánh sáng nhập nhoạng:

"Tiệm thuốc Hắc Liên - Chữa lành thân thể, nhưng không đảm bảo chữa lành linh hồn."

Con sói lặng lẽ bước sang một bên, giọng nói khàn khàn đầy uy quyền:

"Các ngươi có thể vào."