Chương 4 Trái phải trái phải trái

Tạ Thanh chỉ ngủ chập chờn , dù sao cái nơi u tối nguy hiểm này ai có thể ngủ được chứ . Nếu không phải nàng quá mệt cũng sẽ không nằm ở đây . Chẳng bao lâu Tạ Thanh cảm nhận được sức mạnh đang chữa trị cho bản thân dần yếu đi và biến mất . Nàng tỉnh dậy tìm kiếm ánh kim quang ấy . Nhưng nàng không nhìn thấy bất cứ điều gì . Nếu không phải các vết thương của nàng tất cả đã được chữa lành hoàn toàn thì nàng thật sự nghĩ đó chỉ là một giấc mơ . Tạ Thanh cảm thán trận pháp này thật lợi hại , lúc đó nói thật nàng chỉ còn một hơi tàn . Thế mà chỉ trong một hai canh giờ chữa trị đã hoàn toàn phục hồi , vết thương ở bụng cũng biến mất không còn dấu vết , xương gãy cũng liền lại . Chỉ là quần áo có chút tả tơi

Tạ Thanh thở dài , nàng không biết bản thân còn quần áo để thay hay không . Nàng thật không muốn để bộ dạng mình tả tơi như vậy mà thoát ra , dù sao nàng cũng chỉ mới 12 tuổi rất yêu cái đẹp . Nàng đưa tay vào túi trữ vật tìm kiếm , may mắn tìm thấy bộ quần áo còn mới , lộng lẫy xinh đẹp . Tạ Thanh nhìn bộ quần áo trong tay chợt nhận ra đây là y phục của sư tỷ mà một sư huynh trong tông nhờ nàng đưa cho tỷ ấy . Nhưng nàng chưa kịp trao thì đã rơi xuống nơi này . Thật buồn cười làm sao đến bộ y phục để thay nàng cũng không có

'' Chát '' âm thanh vang vọng trong vực sâu , đủ thấy nàng không nương tay . Tạ Thanh nhận ra suy nghĩ bản thân không ổn nên tự tát chính mình . Lúc này nàng mới để ý đến âm khí xung quanh không biết từ lúc nào đã tụ tập lại gần nàng . Không còn kim quang bảo vệ khiến Tạ Thanh nhanh chóng bị ảnh hưởng . Nhưng cú tát vừa rồi khiến nàng tỉnh táo , Tạ Thanh nhận ra cách thoát khỏi ảnh hưởng của âm khí quanh đây . Dùng đau đớn để bản thân không lạc lối . Nhưng nếu dùng đan dược sẽ hiệu quả hơn ,chỉ tiếc nàng đã tiêu hao hết khi chiến đấu với đám cướp , còn cái loại đan tinh thần thì nàng không có . Tạ Thanh thở dài , cất bộ y phục đi . Dù sao tí cũng phải chiến đấu chịu chút vậy

Trong nguyên tác nàng có thể thoát khỏi đây mà trở về thì có lẽ nàng chọn đi đường nào cũng có thể thoát ra . Tạ Thanh đưa tay ra đếm

'' Trái , phải , trái , phải , trái . Được rồi bên trái thẳng tiến '' . Nói rồi Tạ Thanh đi thẳng về phía bên trái . Đã lâu rồi nàng không chơi trò này , dù biết không có tác dụng nhưng vẫn thích dùng . Tạ Thanh thu liễm hết khí tức của mình sợ sẽ thu hút yêu thú đến , nơi này nguy hiểm trùng trùng vẫn nên cẩn thận . Nhưng nàng chưa đi được bao lâu thì một con yêu thú từ bên phải nàng nhào vô . May mắn nàng đề phòng nên không bị cào trúng . Trước mặt nàng là một con sói yêu tu vi luyện khí đỉnh phong , cao hơn nàng tận 5 cảnh giới . Nàng nhớ không lầm thì đây là loại yêu thú sống theo đàn , mà trước mặt nàng chỉ có một con . Cho nên nó là lạc đàn hay đàn của nó đang ở gần đây ? Không ở cái nơi này làm gì có chuyện lạc đàn chỉ có thể là vế sau . Cho nên nếu đánh thì nó gọi đồng bọn đến quần ẩu mà chạy thì không thoát a . Tạ Thanh đang phân vân có nền đánh hay không thì yêu thú lại vồ tới , lần này là lao thẳng vô mặt . Không tránh được nên nàng lấy kiếm đỡ , lực đạo của cú vuốt làm nàng lùi lại vài bước . Tạ Thanh nhếch miệng cười , đây là chê nàng yếu nên không gọi đồng bọn à . Thế nàng cũng nên cho nó biết sự lợi hại của nàng .

Con yêu thú đang tức giận vì không giết chết được nàng thì thấy ánh sáng lóa lên . Đó là kiếm chiêu của Tạ Thanh '' hàm quang kiếm quyết , thức thứ nhất quang mang '' . Ánh kiếm sáng chói cắt đứt cổ họng của yêu thú . Nhưng con yêu thú vẫn kịp hú lên kêu gọi đồng bọn trước khi chết . Tạ Thanh cau mày , nó thế mà còn có thể gọi đồng bọn . Nếu một con nàng còn có thể đánh nhưng nơi này không có linh khí vừa rồi sử dụng kiếm chiêu làm nàng linh lực hao tổn không còn mấy . Giờ bọn chúng mà kéo đến chỉ có chết . Chẳng kịp suy nghĩ lâu nàng đã bỏ con yêu thú vào túi trữ vật mà chạy đi . Bên trái không được thì nàng đi bên phải . Nàng chạy nhanh về bên phải dù không biết sẽ đến đâu nhưng nàng biết mình có thể thoát ra khỏi nơi này

Chẳng biết chạy bao lâu nàng đã đến nơi ngõ cụt . Tầm mắt nàng nhìn lên bức tường cao trước mặt mà hoang mang . Thế là nàng phải leo lên trên sao . Nhưng còn chưa kịp thử thì nàng đã thấy gần đó có một bộ hài cốt . Trước ngực cắm một thanh kiếm . Tạ Thanh lại gần kiểm tra , không nhìn không biết nhìn rồi làm nàng thấy sợ . Xung quanh thi thể là những vết cắt kì lạ , trên bước tường còn có nhiều vết lõm kì lạ . Quần áo trên người còn khá nguyên vẹn , đầu hơi nứt . Hắn đây là phát điên sao , trong có vẻ là bị âm khí ở đây ảnh hưởng đến đạo tâm vỡ vụn nên chọn cách tự sát . Nếu nàng không sớm rời khỏi đây kết cục cũng sẽ như vậy . Nhưng nàng có thể thoát ra mới có sau này chứ . Tạ Thanh suy nghĩ rồi lấy ra một cái xẻng nhỏ đào đất . Chẳng mấy chốc đã đào ra một cái hố khá to . Nàng đi đến chỗ thi thể gỡ thanh kiếm khỏi ngực rồi đưa vào hố đã đào sẵn . Trước khi chôn cất nàng chấp tay cầu nguyện

'' Tiền bối mong người sớm siêu thoát , kiếp sau an lành . Túi trữ vật cùng kiếm ta xin nhận lấy coi như quà báo đáp , cảm ơn người ''

Tạ Thanh nói rồi đưa tay lấy túi trữ vật bên hông thi thể . Nhưng nhìn thấy một miếng ngọc bội không có gì đáng chú ý . Nhưng khi cầm vô nàng cảm thấy kì lạ nên lấy xuống . Vừa lấy xuống thì một mùi hương kì lạ toát ra từ thi thể , lúc này nàng mới nhận ra đây là một pháp khí ẩn thân . Ở cái nơi vực sâu , yêu thú vô số này lại có thi thể không bị cắn xé ăn sạch mà còn hoàn hảo như vậy là nhờ miếng ngọc này . Nó có thể ở chủ nhân chết mà vẫn có thể che dấu là một bảo vật . Có nó rồi nàng sẽ không lo bị yêu thú tấn công nữa . Nghĩ vậy Tạ Thanh liền thành tâm cầu xin

'' Tiền bối nơi này nguy hiểm trùng trùng , mong tiền bối cho ta xin miếng ngọc này để bảo toàn tính mạng . Người không nói gì là đồng ý , người thật là cái người tốt nha ''

Nói rồi Tạ Thanh đứng dậy treo miếng ngọc vào thắt lưng , bắt đầu lấp đất . Chẳng mấy chốc trước mặt nàng đã hình thành một gò đất nhỏ . Nàng lại lần nữa chấp tay

'' Mong tiền bối yên nghỉ ''

Tạ Thanh quay người xem xét vách vực xem có thể trèo lên hay không . Nhưng Tạ Thanh chỉ thấy vách vực trơn ướt khó trèo , nàng chỉ mới đụng vô một chút đã vỡ . Kết luận lại là không thể trèo . Nếu có thể trèo thì vị tiền bối kia đã chẳng chết ở đây . Cho nên nói mấy cái vực sâu trong tiểu thuyết không khác gì bột phấn đụng vào là tan . Nhờ vậy nên nàng mới bị đá rơi vô đầu suýt chết