Chương 11 Ta chọn sai rồi

Tạ Thanh bước vào đại điện nguy nga . Nhìn nam nhân đang ngồi giữa đại điện tâm trạng phức tạp . Nàng không nghĩ bản thân sẽ sớm đối mặt với người , vị tông chủ mà nàng tôn kính cùng ngưỡng mộ . Cũng là người sau này sẽ giết chết nàng . Nàng hít một hơi sâu cúi đầu hành lễ với người , giọng điệu không còn sự nhiệt tình , kính cẩn của ngày thường .

'' Tông chủ mạnh khỏe , người gọi ta đến đây không biết có chuyện gì muốn nói ? ''

Lữ Nghiêu không để ý đến giọng điệu lạnh nhạt của nàng , càng không để ý cách xưng hô của nàng thay đổi . Thứ mà hắn để ý là bộ dáng sạch sẽ , khỏe mạnh , quần áo mới của nàng , lông mày khẽ nhíu lại . Hắn nhớ lại bộ dáng của Nhan Cảnh Nghi khi được đưa về . Quần áo bẩn thủi , toàn thân đều là thương tích hôn mê bất tỉnh , đáng thương vô cùng . Lòng của hắn nổi lên một sự tức giận khó tả . Cả hai cùng đi làm nhiệm vụ nhưng người thì thương tích đầy mình , người thì thần thanh khí sảng mà trở về . Càng nghĩ hắn lại càng chắc chắn suy nghĩ trước đây của mình . Tức giận , không kiềm được mà phóng uy áp của hợp thể kì ra . Muốn ép hỏi nàng mà không để ý đến nàng mới luyện khí . Uy áp của hắn có thể giết chết nàng . Lạnh lùng nói :

'' Tạ Thanh ngươi có biết tội của mình . ''

Nhưng mọi thứ không như hắn nghĩ , Tạ Thanh không có bất kì phản ứng nào . Không có bị ép đến quỳ xuống , khuôn mặt không vẻ gì khó chịu hay đau đớn như thể không cảm nhận được bất kì uy áp nào . Giọng điệu bình tĩnh đến bất thường .

'' Thứ lỗi đệ tử không biết bản thân đã phạm lỗi gì mà khiến tông chủ lại phải đích thân ra mặt như vậy . ''

Nghe những gì nàng nói Lữ Nghiêu không biết vì sao bản thân lại bỗng tức giận đến vậy . Hắn không còn để ý đến vì sao nàng không bị uy áp của hắn ảnh hưởng . Càng không muốn nghe nàng biện minh , trực tiếp ra tay . Một chưởng của hắn đánh bật nàng đập vào cánh cửa đại điện . Mạnh đến mức cánh cửa đại điện to lớn ấy cũng phải rung chuyển . Nhưng hắn cũng giữ đủ lực để nàng chỉ trọng thương mà không chết . Lữ Nghiêu không để ý đến , đứng dậy lạnh lùng nhìn thảm trạng của nàng ở phía dưới . Giọng nói cố nén tức giận .

'' Ngươi nói không biết ! Ha vậy ta hỏi ngươi , tại sao ngươi cùng A Nghi đi lịch luyện . Nàng thì toàn thân thương tích hôn mê bất tỉnh còn ngươi thì lành lặn trở về ? Có phải là trong lúc nguy hiểm ngươi một mình chạy trốn , để nàng một mình chiến đấu ? ''

Tạ Thanh nghe những lời đó trái tim nhói lên . Không để ý bản thân thương tích . Cổ họng nàng giờ đây chỉ là sự tanh ngọt của máu , xương gãy cũng không ít . Nhưng có lẽ là bị gãy quá nhiều nên cũng quen , không còn khó chịu như trước . Nàng nuốt xuống máu trong miệng , mở miệng nói .

'' Ta không biết người đang nói gì cả . Ta chưa từng bỏ rơi sư tỷ , chưa từng bỏ rơi đồng môn . Mong tông chủ xem xét . ''

Bộ dáng chật vật của nàng không khiến Lữ Nghiêu thương cảm . Ánh mắt hắn nhìn Tạ Thanh vẫn lạnh lùng như vậy . Khiến cho dù hắn không dùng uy áp cũng làm nàng cảm thấy sợ hãi , áp lực . Giọng nói hắn đầy khinh miệt .

'' Nếu ngươi không bỏ rơi nàng ! Vậy tại sao quần áo ngươi sạch sẽ không một vết sước . Trông có vẻ là thời gian qua ngươi chơi rất vui nhỉ ''

Trước khi trở về tông môn nàng đã cố ý đến thành trấn gần đó để thay đổi quần áo . Bộ tông phục trước đây của nàng quá rách nát nếu mặc như vậy trở về không khác gì sỉ nhục tông môn . Vả lại nó khiến nàng khó chịu vì ánh mắt của người khác nên muốn thay đổi . Nhưng không ngờ chỉ vì nàng không thương tích , bộ dạng không chật vật mà khiến hắn nghĩ nàng là con người như vậy . Bao năm qua nàng vì tông môn làm nhiều như vậy ! Cho dù sau khi biết kết cục của bản thân cũng muốn cứu giúp mọi người . Thật mỉa mai làm sao khi nàng coi bọn hắn là hi vọng nhưng bọn họ nghĩ nàng là người ích kỉ như vậy . Rốt cuộc là vì sao Tạ Thanh nàng sẽ nghĩ đến việc lấy bọn họ làm hi vọng vậy ! Nàng đã sống ngu ngốc như vậy trong suốt thời gian qua mà không hề muốn tỉnh lại ! Thật buồn cười .

Nếu không nhầm thì nàng cũng chưa thay đổi cốt truyện quá nhiều . Cho nên việc bị đánh này cũng có trong nguyên tác nhỉ ! Ha cho nên khi trở về nàng lạnh nhạt với Nhan Cảnh Nghi , bị tông môn trách mắng , bị miêu tả là tính cách quái dị là do khi không bị đổ tội như vậy sao ? Việc mang danh bỏ rơi đồng môn sẽ khiến cho danh tiếng của nàng thối nát , bị người người ghét bỏ . Hơn cả là việc bị người quan trọng với mình nghi ngờ không tức giận mới lạ . Mà nàng chỉ mới lạnh nhạt đã bị nói là không ra gì rồi . Rốt cuộc mọi thứ cũng nên sớm chấm dứt từ lâu rồi . Tạ Thanh nhìn Lữ Nghiêu đang cao cao tại thượng trước mặt nở nụ cười chua chát còn có chút mỉa mai . Nàng nhìn thẳng ánh mắt lạnh lùng ấy mà nói

'' Ta chọn sai rồi ! Tông chủ trong mắt người ta là một con người ích kỉ như vậy sao ''