Vân Sương nhận ra mình xuyên không từ khi mới 5 tuổi . Nhưng khi đó chỉ nghĩ mình xuyên đến một thế giới tu tiên huyền ảo bình thường mà không nhận ra đây là một cuốn tiểu thuyết . Một cuốn tiểu thuyết đam mĩ ngược luyến tàn tâm . Mà nhân vật thụ trong đó là vị sư tôn cao quý của nàng , còn tên công khốn nạn đáng chết lại là vị sư đệ ngoan ngoãn của nàng . Lúc đó chỉ mới nghĩ đến như vậy đã làm Vân Sương tức giận công tâm kèm với là vừa đột phá việc kiểm soát linh lực còn yếu nên trực tiếp phun máu ngất đi . Cuốn tiểu thuyết mà nàng xuyên vào tên là '' Không Ngục Ngã Trước Tình Yêu '' . Trong cuốn tiểu thuyết này vị sư tôn của nàng '' Dạ Nguyệt '' là đệ nhất kiếm đạo , sư đệ của tông chủ Quang Dương tông đệ nhất tông . Thân phận cao quý tài năng xuất chúng , là niềm tự hào của của tu chân giới . Trong giới tu chân từng có câu nói .
'' Ánh Trăng không tự hào vì ánh sáng . Mà ánh sáng phải tự hào vì ánh trăng '' . Nhưng thật trớ trêu làm sao , niềm tự hào ấy lại bị chính đồ đệ của mình phá hủy .
Trong cuộc tiêu diệt yêu ma ở biên giới tu chân , sư tôn Dạ Nguyệt người đã gặp Ôn Nghiên Vũ . Khi đó chỉ làm một cậu bé 7 tuổi đang bị ma tộc đuổi giết . Hắn toàn thân rách nát bẩn thủi , gầy yếu như một chú méo nhỏ đang tuyệt vọng mà vũng vậy trong tuyệt cảnh . Hình ảnh thê thảm ấy , đáng thương ấy đã lọt vô mắt vị sư tôn lương thiện của nàng . Trong cốt truyện miểu tả khung cảnh ấy như thế nào nhỉ ?
Khi Ôn Nghiên Vũ tuyệt vọng nhất ,hắn tưởng mình như sắp chết ở đây . Chẳng thể báo thù cho phụ mẫu thì một Dạ Nguyệt hạ xuống trước mặt che chắn cho hắn khỏi đòn chỉ mạng . Tà áo y tung bay trước mặt hắn , ánh kiếm quang lưới qua giết chết những kẻ đang đuổi theo hắn . Nhưng hắn không để ý , ánh mắt không thể rời khỏi nam nhân trước mắt . Khung cảnh ấy khiến hắn nghĩ đến tiên nhân mà mẫu thân từng kể . Hắn cứ như vậy để mặc y bế mình lên nhẹ nhàng an ủi . Giống như những cuốn tiểu thuyết khác đó là lần đầu tiên có người đối tối với hắn ngoài mẫu thân . Cũng từ đây hắn coi Dạ Nguyệt là ánh sáng mà muốn độc chiếm lấy y .
Nhưng Ôn Nghiên Vũ Cũng tự biết bản thân mình không xứng với người . Người là thiên chi kiều tử của cả tu chân giới , đứng trước ánh sáng của mặt trời . Còn hắn đứa con riêng của tiền nhiệm ma tôn . Cả tuổi thơ sống trong bóng tối với mẫu thân . Dù cực khổ nhưng hạnh phúc cho đến ngày ma giới đảo chính . Khi đó ma tôn của hiện tại đã đứng lên giết chết vị phụ thân chưa từng gặp mặt kia của hắn . Vì để diệt trừ tai họa ma tôn hiện tại đã ra lệnh diệt trừ tất cả huyết thống của ma tôn tiền nhiệm . Nếu không phải mẫu thân của Ôn Nghiên Vũ liều mình cứu hắn có lẽ hắn đã chết rồi . Mẫu thân của hắn cũng rất thông minh , biết ma giới không còn chốn cho hắn dung thân nên dùng bản thân sinh mạng phong ấn đi toàn bộ huyết mạch của hắn . Khiến hắn không khác gì một phàm nhân bình thường . Có lẽ phải chứng kiến mẫu thân mình chết và ở cái môi trường toàn ác nhân của ma giới khiến tâm lý Ôn Nghiên Vũ trở nên vặn vẹo điên cuồng . Ôn Nghiên Vũ theo lời mẫu thân mà đi đến tu chân giới . Trên đường đi hắn phải chốn đông trốn tây như con chuột chạy qua đường . Một kẻ như hắn sinh ra đã nhơ nhuốc , phải sống chui trong bóng tối sao xứng với người . Nhưng hắn không từ bỏ , Ôn Nghiên Vũ đã che giấu hết mọi sự xấu xa độc ác của bản thân mà đống giả làm một tiểu đệ tử yếu đuối . Ôn Nghiên Vũ ở trước mặt mọi người là phế vật vô dụng , che dấu đi thiên phú kinh người của mình . Sau lưng thì lại tu luyện cấm thuật . Hắn che dấu mọi người , lấy lòng Dạ Nguyệt cho đến khi hắn trở thành ma tôn .
Sau khi Ôn Nghiên Vũ trở thành ma tôn , hắn đã bắt ép người , muốn người phục tùng hắn . Ôn Nghiên Vũ hành hạ người , luôn miệng nói yêu Dạ Nguyệt . Nhưng những gì hắn làm thì lại không như thế . Ôn Nghiên Vũ phế đi tu vi của người , cho người uống độc dược để không bao giờ có thể tu luyện thêm lần nữa , nhốt người trong lồng vàng . Hắn điên loạn mà cướp đi người tự do , hủy đi người nỗ lực cũng ước nguyện . Để ép người yêu hắn , Ôn Nghiên Vũ đã khởi động cuộc chiến tiên ma . Để cứu người sư huynh Thẩm Hoài Dương đã rơi xuống ma vực , đan điền vỡ nát , bị vạn ma cắn nuốt . Thẩm Hoài Dương chỉ có thể nằm dưới vực sâu ấy mà chịu đựng nỗi thống khổ vô ngần , bất lực mà chờ đợi cái chết . Vì cuộc sống an nhàn mà Dạ Nguyệt đem lại kèm với đó là cái chết của Thẩm Hoài Dương khiến cho tu chân giới khiếp sợ . Bọn họ quyết định dùng người đổi lấy hòa bình giả tạo cho chính mình .
Ôn Nghiêm Vũ còn lấy nó làm tự hào mà khoe khoang trước mặt người . Dùng sự tuyệt vọng của người mà thỏa mãn sự hư vinh của bản thân . Dạ Nguyêt sau khi mất hết tất cả lựa chọn tự sát . Y muốn dùng tính mạng của mình bảo vệ tu chân giới lần cuối , muốn đền bù cho những người vì y mà hi sinh . Từ đầu đến cuối người chưa từng hận , chưa từng oán trách bất kì ai . Dạ Nguyệt cứ như vậy mà chết , một đời thiên tài cứ như vậy mà kết thúc . Câu cuối cùng của cuốn tiểu thuyết nói gì nhỉ ?
À nó nói : Đến cuối lúc nhắm mắt Dạ Nguyệt vẫn không chấp nhận tình yêu của hắn . Ôn Nghiên Vũ ngồi trong đại điện nguy nga nhìn về phương xa . Ánh mắt không còn tiêu cụ . Vị ma tôn uy mãnh giờ đây không kiềm được mà rơi nước mắt .