Tôi tỉnh giấc khi ánh sáng mờ tràn qua rèm cửa, loang lổ trên sàn gạch lạnh. Không ai còn ngủ. Không ai còn giả vờ nữa.
Nam đang ngồi trên ghế, tay siết lấy lon nước lọc móp méo. Vinh đứng bên cửa sổ, mắt dán ra ngoài. Huy lặng lẽ buộc dây giày – dù chẳng định đi đâu.
Tôi ngồi dậy, giọng khàn đặc:
— "Có ai... ngủ được không?"
Không ai trả lời. Một lúc sau, Nam cất tiếng – như ném đá xuống mặt hồ đang đóng băng:
— "Tối qua. Có tiếng động."
Tôi gật:
— "Tao nghe. Tao ra ngoài hành lang. Kiểm tra. Không thấy gì."
Vinh quay lại, giọng mỏng:
— "Tôi cũng ra. Không ngủ được."
Nam bật cười – tiếng cười khô khốc như tiếng gỗ gãy:
— "Hay ha. Thành chết từ sáng hôm qua. Vậy mà tối qua vẫn có người rảnh rang đi dạo giữa đêm, trong khi tụi tao ngủ như lũ cá nằm chờ làm mắm."
Tôi nhìn thẳng Nam:
— "Mày đang ám chỉ gì?"
— "Tao không ám chỉ. Tao nói thẳng: nếu hung thủ vẫn trong nhóm, thì sao nó dám ra ngoài? Chỉ có hai khả năng – một là không sợ. Hai là... chính nó."
Huy cau mày:
— "Phong có thể chỉ đi vì cảnh giác. Tao cũng từng nghe tiếng gì đó, nhưng không dậy được."
— "Còn Vinh thì sao?" – Nam quay sang – "Từ đầu đến giờ, mày không hề có phản ứng gì đúng nghĩa. Mày nhìn xác Thành như đang nhìn một món đồ cũ. Tụi tao ai cũng thấy."
Vinh đáp tỉnh bơ:
— "Tao đã từng thấy chết người rồi. Ở nước ngoài. Mày muốn tao gào khóc như trong phim à?"
— "Mày nghĩ tụi tao không thấy mày lạ à?" – tôi chen vào – "Từ lúc mày quay lại, từ cái cách mày nhìn, cách mày im. Không giống Vinh hồi đó. Không giống ai trong tụi tao từng biết."
Nam hạ giọng, nhưng ánh mắt như dao:
— "Tao còn nhớ... chuyện học bạ của Huy bị phốt là vì ai rủ cúp học đi chơi. Là Thành."
Huy ngẩng lên, mắt trũng sâu:
— "Ờ. Tao nhớ. Nhưng nếu vậy... thì tao cũng nhớ luôn chuyện Thành quen bạn gái cũ của mày, Nam. Ngay sau khi mày bị đá. Lúc đó mày gào lên giữa sân: 'Thằng đó mà xuất hiện trước mặt tao lần nữa là ăn đủ'."
Nam siết nắm tay, răng nghiến chặt:
— "Tao... tức lúc đó. Nhưng tao không có ý giết ai!"
— "Mày lôi chuyện tao, thì tao cũng có quyền lôi chuyện mày." – Huy đáp, không run.
Tôi nhìn từng người một – mắt giật giật. Tất cả đều như đang bốc hơi, từng lớp lớp bong tróc: bạn bè, tin tưởng, ký ức... giờ chỉ còn trơ ra sợ hãi và tự vệ.
— "Tụi mày thấy không? Ai cũng có lý do. Ai cũng có vết nứt. Tao không đòi được tin, nhưng tụi mày đừng nghĩ mình sạch sẽ hơn tao."
Nam tiến lại, chậm rãi:
— "Nhưng chỉ có mày... là đứa gây sự với Thành ngay trước khi nó chết. Mày là người mất kiểm soát. Mày ra khỏi phòng. Mày quay lại như không có gì. Vậy tụi tao phải làm gì? Cứ nằm chờ tới lượt mình?"
Huy móc trong balô ra cuộn dây nhỏ, đặt lên bàn:
— "Không phải vì tụi tao chắc mày làm, Phong. Mà vì tụi tao không chắc ai không làm."
Tôi cười khan, gằn giọng:
— "Tụi mày buồn cười thật. Bọn tao từng nhịn ăn để mua vé coi phim chung. Giờ thì ngồi ở đây, trói nhau lại, vì một nỗi sợ không gọi được tên."
Vinh đứng dậy. Không nói. Chỉ gật nhẹ.
Nam và Huy bước tới. Không ai nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tôi buông tay.
— "Làm đi."
Tôi bị trói vào chân ghế, hai tay vòng ra sau lưng, cổ tay ê buốt.
Sợi dây dù mỏng nhưng thắt rất khéo – không có nút, không có lỏng, chỉ có cái siết âm ỉ như con rắn nhỏ bò quanh khớp xương. Tôi cố nới thử khi mới bị trói, nhưng giờ thì buông. Vô ích.
Căn phòng khách chỉ còn một bóng đèn vàng đục. Ánh sáng chao đảo, hắt lên tường loang lổ như da người bị lột.
Họ ở trên kia. Ngủ hoặc không ngủ. Còn tôi... bị để lại như một thứ rác dư thừa sau buổi thanh trừng.
Ban đầu tôi tức. Rồi tôi thấy tủi.
Mình đã từng là đứa kéo cả đám đi chơi. Là người sửa xe cho từng thằng trong nhóm, không lấy tiền. Là người ôm vai tụi nó lúc say rượu, lúc thất tình.
Bây giờ... mình ngồi đây, bị trói như chó.