Chương 2: Lửa Bóng Đêm

"Có phải chúng ta luôn cô đơn, dù ở đâu?" Tuyết Nghi tự hỏi trong lòng khi bước vào lớp học. Mọi thứ xung quanh cô dường như mờ nhạt, chỉ có một điều duy nhất rõ ràng: sự lạnh lẽo của bản thân. Cô không mong đợi gì từ cuộc sống này, không mong mỏi sự quan tâm hay sự thương hại.

Cô chỉ muốn một ngày trôi qua thật nhanh, không có ai nhìn thấy những vết thương không thể lành trong tâm hồn mình.

"Cậu ổn không?"

Giọng nói đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Tuyết Nghi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Thẩm Cao Viễn. Hắn đứng trước mặt cô, đôi mắt lạnh lùng nhưng không còn vẻ khinh miệt như trước. Câu hỏi ấy, dù chẳng có gì đặc biệt, nhưng lại khiến trái tim cô đập nhanh hơn.

Cô mím môi, không trả lời ngay. "Cậu là ai? Tại sao lại quan tâm đến tôi?" Tuyết Nghi tự hỏi.

Thẩm Cao Viễn im lặng nhìn cô, ánh mắt như muốn xuyên qua mọi lớp mặt nạ mà cô đã dựng lên.

"Tôi không cần ai hỏi thăm mình." Tuyết Nghi đáp, giọng lạnh lùng, nhưng trong thâm tâm lại có chút bối rối. "Đừng để tôi trở thành gánh nặng của cậu."

Thẩm Cao Viễn khẽ cười, nhưng tiếng cười ấy không giống một sự chế giễu. Hắn không trả lời ngay mà chỉ lắc đầu. "Cậu luôn nghĩ mình không xứng đáng nhận sự quan tâm sao?" Giọng hắn trầm và sắc như dao cạo. "Có bao giờ thử tin tưởng ai chưa?"

Tuyết Nghi chỉ nhìn hắn, trái tim cô dường như bị một lực hút vô hình kéo về phía hắn, dù lý trí bảo cô phải tránh xa hắn. Nhưng có điều gì đó trong mắt hắn khiến cô không thể nhìn đi chỗ khác.

"Cậu có biết rằng đôi khi bóng tối trong lòng người ta có thể nuốt chửng tất cả?" Tuyết Nghi thì thầm, dường như chỉ nói cho mình nghe. "Nhưng tôi không sợ bóng tối. Tôi chỉ sợ sẽ bị bỏ lại một mình."

Thẩm Cao Viễn không trả lời ngay. Hắn đứng im lặng, như đang suy ngẫm về những lời cô vừa nói. Một lúc lâu sau, hắn mới cất tiếng, giọng thấp và đều đặn.

"Ai cũng có bóng tối riêng của mình. Nhưng không phải ai cũng để nó nuốt chửng mình." Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh như băng. "Cậu sẽ không đơn độc, nếu như cậu không tự mình đóng cửa trái tim lại."

Tuyết Nghi cảm thấy nghẹn lại, những lời nói của hắn như một cú đánh mạnh vào nỗi đau sâu thẳm trong cô. Cô không biết phải trả lời thế nào, chỉ im lặng nhìn hắn bước đi, để lại cô trong một đám mây mơ hồ.

---

"Có lẽ mình không chỉ cô đơn vì hoàn cảnh..."

Tuyết Nghi tự hỏi khi ánh mắt cô dõi theo bóng lưng hắn. Câu hỏi đó cứ lẩn quẩn trong đầu, nhưng không có lời đáp. Thẩm Cao Viễn là ai trong cuộc đời cô? Một kẻ xa lạ, hay là người duy nhất có thể hiểu được sự cô đơn này?

Cô không biết. Nhưng một điều cô chắc chắn: dù có muốn hay không, hắn đã trở thành một phần trong cuộc sống của cô.

---

[HẾT CHƯƠNG 2]