Chương 3: Khi Cơn Mưa Ngừng Lại

“Có những người bước vào cuộc đời ta như cơn mưa đầu mùa, lạnh buốt, bất chợt... nhưng ta lại chẳng thể nào quên.”

Buổi chiều hôm đó, mưa rơi không ngớt. Những giọt nước nhỏ rơi tí tách trên ô cửa kính lớp học, phản chiếu ánh đèn vàng vọt và cái lạnh len lỏi trong từng góc tường.

Tuyết Nghi ngồi trong thư viện, nơi duy nhất cô cảm thấy an toàn khỏi ánh mắt dòm ngó và những tiếng xì xào độc địa. Đôi mắt cô dán vào cuốn sách Sinh học, nhưng tâm trí lại trôi dạt đâu đó… có lẽ là nơi mà lời nói của Thẩm Cao Viễn vẫn còn vương lại.

“Cậu sẽ không đơn độc, nếu như cậu không tự mình đóng cửa trái tim lại.”

Câu nói đó cứ vang lên mãi trong đầu cô như một bản nhạc cũ lặp đi lặp lại. Nó khiến cô khó chịu... nhưng cũng khiến tim cô đập lệch nhịp.

“Sao lại là hắn? Một kẻ như hắn thì hiểu gì về nỗi cô đơn chứ?” – cô lẩm bẩm, môi mím chặt.

Thư viện vắng lặng, chỉ còn tiếng lật sách khẽ khàng và tiếng mưa đập vào kính. Cô đứng dậy, tính rời đi thì bất chợt—

“Không nghĩ cậu là kiểu người thích mùi giấy mực.”

Giọng nói ấy lại vang lên, trầm và khàn như làn khói thuốc lá trôi giữa đêm đông. Thẩm Cao Viễn tựa người vào khung cửa, ánh mắt lười biếng nhìn cô.

“Còn tôi nghĩ cậu là kiểu người chẳng bao giờ xuất hiện trong thư viện.” – Tuyết Nghi đáp lại, giọng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.

Thẩm Cao Viễn bước tới, tay nhét vào túi áo khoác. Hắn không mặc đồng phục, vẫn là chiếc áo khoác da cũ kỹ và mùi thuốc sát trùng nhè nhẹ. Mùi đó… quen thuộc, như thể nó đã từng xuất hiện trong ký ức của cô từ rất lâu rồi.

“Cậu tránh mặt tôi?”

Tuyết Nghi hơi sững lại.

“Không.” – cô đáp ngắn, nhưng ánh mắt lại lảng đi nơi khác.

“Cậu nên học cách nói dối sao cho thuyết phục hơn.” – hắn nói, nửa giễu cợt, nửa lạnh lùng.

Khoảnh khắc đó, cô nhìn hắn rất lâu. Trong mắt hắn, không còn chỉ là sự ngang tàng của một kẻ đánh nhau ngoài phố. Có cái gì đó sâu hơn, như thể hắn cũng đang vật lộn với một điều gì đó không thể nói thành lời.

“Tôi không tránh mặt cậu. Tôi chỉ... không biết đối diện với cậu thế nào.”

Lời thú nhận bật ra khỏi môi như một nhát dao cắt vào im lặng. Cô không quay mặt đi nữa. Ánh mắt họ chạm nhau. Trong giây phút đó, thế giới như dừng lại — chỉ còn lại tiếng mưa và hai trái tim lặng thầm đập lệch nhịp vì nhau.

Thẩm Cao Viễn khẽ cười, nhưng lần này không hề lạnh lẽo. “Tôi không đáng sợ như cậu nghĩ đâu. Tôi chỉ... không biết cách dịu dàng.”

"Tôi cũng không cần ai dịu dàng với mình cả." – Tuyết Nghi nói, giọng nghẹn lại. "Tôi chỉ cần một nơi để thở mà không bị bóp nghẹt."

Hắn tiến đến gần hơn, ánh mắt nghiêm túc.

“Tôi không hứa là mình có thể cho cậu điều đó. Nhưng nếu cậu sẵn lòng bước một bước... tôi sẽ đi chín bước còn lại.”

---

"Trên đời này, có những người không đến để làm ta hạnh phúc... mà đến để khiến ta can đảm hơn, để đối mặt với nỗi đau."

Cơn mưa cuối cùng cũng ngừng lại.

---

[HẾT CHƯƠNG 3]