Chương 4: Bóng Tối Sau Ánh Hào Quang

“Người ta ghen ghét những gì họ không có, nhưng họ hận thù những ai dám giữ lấy ánh sáng của mình trong bóng tối.”

Trường học. Nơi đáng ra phải là vùng đất của tri thức, lại là chốn địa ngục đối với Tuyết Nghi. Cô không nhớ nổi bao nhiêu lần mình bị đẩy ngã trong nhà vệ sinh, bao nhiêu lần sách vở bị xé rách, bao nhiêu lần tiếng cười nhạo vang lên sau lưng như hàng trăm lưỡi dao.

Hôm nay cũng vậy.

Cô bước ra từ lớp học buổi chiều, lặng lẽ như cái bóng. Nhưng chưa kịp rẽ xuống cầu thang, một bàn tay lạnh toát đã kéo giật cô vào kho chứa đồ thí nghiệm. Cánh cửa đóng sập. Mùi clo và hóa chất hăng nồng xộc lên mũi.

“Thủ khoa mà cũng có ngày biết sợ à?” – một giọng con gái the thé vang lên.

Cô nhận ra ngay. La Mỹ Linh – con gái cưng của phó hiệu trưởng, thủ lĩnh nhóm học sinh "quý tộc" trong trường.

Bốn cô gái nữa đứng xung quanh, ánh mắt như loài thú săn mồi. Một người rút ra chiếc kéo bạc – sắc lạnh phản chiếu ánh đèn huỳnh quang chập chờn.

“Cắt tóc nó đi. Để xem còn thằng nào mê nổi cái mặt giả tạo của nó nữa.”

Cô muốn vùng lên, nhưng bị ghì xuống. Chiếc kéo kề sát vào tóc cô. Lạnh. Sắc. Đáng sợ.

“Đừng nghĩ mày học giỏi là có quyền. Đừng nghĩ được hai thái tử gia liếc mắt là giỏi. Mày chỉ là rác rưởi!”

Lời nói ấy như một tát nước vào lòng tự trọng. Tuyết Nghi cắn môi, máu rịn ra từ khóe môi. Nhưng cô không khóc. Không cầu xin. Ánh mắt cô lặng như đá, như thể nếu có chết đi cũng sẽ không cho lũ người kia thấy cô sợ hãi.

RẦM!

Cánh cửa kho bất ngờ bị đá tung.

“Bỏ con bé đó ra.” – Giọng nam trầm vang lên, lạnh buốt như cơn gió xuyên qua xương.

Thẩm Cao Viễn bước vào, không nhanh, không chậm, như thể cái khung cảnh trước mặt chỉ là một trò đùa nhạt nhẽo. Nhưng ánh mắt hắn — là lửa. Là bão. Là sự tàn nhẫn của một kẻ từng nếm mùi đường phố.

“Cậu không được vào đây!” – Mỹ Linh la lên.

Hắn không trả lời. Chỉ tiến lại, từng bước như sấm dội.

“Ai trong số các người muốn thử cảm giác bị cắt tóc giữa phố?” – Hắn hỏi, giọng chậm rãi, ánh nhìn đầy thách thức.

Cả bọn run rẩy, như chuột gặp rắn.

“Tôi sẽ không đánh các cô. Nhưng tôi có cách để khiến cha các cô phải cúi đầu.”

Một lời nói – như dao cắt qua lớp mặt nạ quyền lực. Hắn nhấc Tuyết Nghi dậy, khoác áo khoác của mình lên người cô, như một tấm khiên giữa thế giới độc ác.

---

“Tại sao... cậu lại đến?” – cô hỏi khi hai người bước ra khỏi kho, tiếng mưa lách tách trên sân trường vắng tanh.

“Vì tôi không chịu nổi khi nhìn thấy một người đã từng nhìn tôi bằng ánh mắt can đảm lại bị nghiền nát.”

Cô cúi đầu, giọng run:

“Tôi không yếu đuối... tôi chỉ... không còn sức để chống trả nữa.”

Hắn nắm lấy tay cô, bàn tay chai sần của kẻ giang hồ nhưng lại dịu dàng đến lạ.

“Nếu cậu không còn sức, vậy để tôi cõng cậu đi tiếp.”

---

[HẾT CHƯƠNG 4]