Chương 5: Mỗi Vết Thương Là Một Bí Mật

“Chúng ta sống trong một thế giới nơi những kẻ ác được bảo vệ bởi tiền, còn người tốt phải học cách giấu máu của mình dưới lớp áo trắng.”

Sau sự kiện trong kho chứa đồ, cái tên Hàn Tuyết Nghi một lần nữa trở thành tiêu điểm. Không phải vì thành tích học tập, mà vì… có người ra mặt bảo vệ cô.

Tin đồn lan nhanh hơn gió mùa.

“Nghe nói Thẩm Cao Viễn vì con nhỏ đó mà đánh nhau với con gái phó hiệu trưởng.”

“Trời ơi, tưởng học giỏi là ngoan, ai ngờ cũng thả thính trai xấu.”

“Chắc nó giở chiêu mèo bệnh rồi câu được anh Viễn.”

Tuyết Nghi lặng lẽ đi qua dãy hành lang, đôi mắt nhìn thẳng nhưng tim đập dồn dập. Những lời nói đó… không lạ. Nhưng tại sao lần này lại khiến cô cảm thấy đau hơn?

Vì lần đầu tiên trong đời, cô có một người đứng về phía mình.

---

Chiều hôm đó, bệnh viện.

Cô được đưa tới vì chảy máu mũi không ngừng, dù chỉ bị va nhẹ vào bàn học. Bác sĩ cau mày, lật hồ sơ.

“Máu khó đông type A, di truyền trội. Rất hiếm gặp ở nữ giới. Cô bé này phải cực kỳ cẩn thận.”

Tuyết Nghi mím môi, gật đầu. Như thể mình không nghe thấy gì cả.

Đây không phải lần đầu cô biết. Nhưng là lần đầu tiên cô thấy sợ.

Sợ chết. Sợ máu. Sợ bị lãng quên. Sợ bị bỏ lại.

---

Bên ngoài, Thẩm Cao Viễn ngồi chờ. Anh ngước nhìn bầu trời chiều – nắng như lửa nhưng lòng người lại lạnh như gió tuyết.

Cô bước ra, mắt đỏ hoe.

Anh hỏi khẽ:

“Cậu bị gì vậy?”

Cô im lặng. Một hồi lâu mới nói:

“Căn bệnh di truyền… giống như cậu.”

Anh sững người. Nhưng rồi lại cười khẽ – nụ cười đau đến nhói lòng.

“Cậu cũng biết à. Bệnh di truyền của nhà tôi – chỉ con trai mắc. Hồi ba tôi mất, bác sĩ chỉ nói đúng một câu: ‘Sống được tới 30 đã là kỳ tích.’”

Họ nhìn nhau. Không ai nói gì thêm. Nhưng một điều đã rõ:

Họ không còn là hai con người cô độc nữa. Họ đã bắt đầu tồn tại trong thế giới của nhau.

---

Đêm hôm đó, mạng xã hội học sinh trường bùng nổ. Một tài khoản ẩn danh đăng ảnh Tuyết Nghi nằm trong bệnh viện, kèm dòng chữ:

 “Người giả tạo rồi cũng sẽ bị trừng phạt. Cái giá của việc cướp trái tim hai thái tử gia là gì? – Sắp rõ rồi.”

Hai thiếu gia – Trình Tử Hoành và Lâm Hạo Du – ngay lập tức gọi điện tới Thẩm Cao Viễn. Không ai nói lời tử tế.

“Đừng tưởng mày có thể giành lấy thứ không thuộc về mày.”

Thẩm Cao Viễn cười, giọng đều như nước đá tan.

“Cô ấy không thuộc về ai. Nhưng nếu các người muốn biến cô ấy thành món đồ tranh giành... tôi sẽ khiến trò chơi này thành địa ngục.”

---

[HẾT CHƯƠNG 5]