Nhóm Kha, Tuyết, Hoàng và ba người khác đứng trước cửa phòng khách của biệt thự, ánh sáng từ những chiếc đèn sáng chưng nhưng không thể soi sáng được tâm trạng của sáu người lúc này.
Không khí im lặng căng thẳng như thể đang chờ đợi ai sẽ đi vào đầu tiên ai sẽ vào cuối, người đầu tiên sợ người đi sau bỏ lại còn người đi sau sợ người đi trước không dám vào.
Mọi người bắt đầu nhìn nhau, trên khuôn mặt của ai đều mang hoang mang lộ rõ trên khuôn mặt, nhưng không ai dám lên tiếng.
Dương Minh đứng lên, quyết định đầu tiên: Chúng ta phải chia nhóm. Mỗi nhóm sẽ đi lên một tầng khác nhau để kiểm tra.
Về phần tôi sẽ đi đầu vào căng biệt thự mọi người hãy tự chia nhóm và bóc thăm xem ai sẽ đi kiểm tra ở phòng nào.
Kha tập hợp mọi người thuộc nhóm cậu lại trong đó có Hoàng, tuyết ba người cùng nhau thảo luận.
Chúng ta nên lên lầu ba nơi đó có thể cất giấu gì đó, Tuyết nghe vậy cũng lên tiếng xác nhận.
Hoàng nghe vậy thở dài anh là người lớn tuổi nhất lại để hai người nhỏ hơn đi đầu sao anh có thể làm được, liền yêu cầu dẫn đội.
Sau mười phút thảo luận ngắn mọi người đã chia xong nhóm, nhóm một ở tầng trệt gồm hai mươi người người có cả cô gái viện cớ trong đó.
Hoàng thấy vậy liền bất mãn nhưng anh im lặng không nói ra, nhóm hai gồm Dương Minh, Phát,và tám người khác.
Trong đó có một cô gái là Mai, hắn thoáng ngẫn người, nhưng Kha cậu không có ý định đi theo cô.
Hắn muốn tìm ra sự thật rồi quay lại cứu cô, lúc đó không phải là toàn vẹn hơn sao.
Hắn lại quay đầu nhìn Phát Kha lên tiếng anh không đi cùng chúng em sao Phát thấy vậy liền trả lời xin lỗi anh với Dương Minh có chút truyện cần giải quyết.
Kha thấy vậy liền không hỏi nữa, về đội hắn ít đến đáng thương chỉ có sáu người tham gia tính trong cả hắn vào đó thì gồm hắn, Tuyết, Hoàng và ba người khác.
Những người này có cùng suy nghĩ với nhóm hắn rằng lầu ba sẽ có manh mối mà trốn thoát.
Khuôn mặt ai cũng sợ hãi nhất là khi đi vào nơi không biết gì cả, nhưng họ vẫn kiên quyết đi theo.
Kha, Tuyết, và Hoàng nhìn nhau một lúc. Hắn có thể cảm nhận được sự nghi ngờ trong mắt của nhau, nhưng họ không muốn quay đầu.
Tuyết cô có vẻ hơi lo lắng, nhưng Kha không để tâm đến điều đó, dù gì thì cũng sẽ chết nếu không thoát ra được,
Vậy sợ hãi lúc này thì làm được ít gì, quay lại hiện tại hắn nói:
Chúng ta sẽ lên lầu ba, giọng hắn không hề chần chừ.
Tôi cảm thấy lầu ba có thể là nơi quan trọng nhất. Có thể có thứ gì đó ở đó sẽ giúp chúng ta sống sót.
Hoàng nhướng mày. Cậu chắc chắn không? Lầu ba có vẻ là nơi nguy hiểm nhất, đúng vậy Tuyết nói thêm, giọng cô nhỏ nhưng đầy lo lắng.
Lúc nãy tôi thấy có một bóng đáng của một con ma nó cứ lặng lẽ nhìn chúng ta từ lầu ba.
Chúng ta đã thấy đủ những gì không thể giải thích được rồi. Mọi thứ càng lúc càng trở nên kỳ lạ.
Kha quay sang họ, ánh mắt lạnh lùng nhưng không thiếu sự kiên quyết, hắn nói rồi em tự nguyện lên đó, dù có sai đi chăng nữa, em vẫn muốn thử.
Còn đường sống nào đâu? Nếu không thử, chúng ta sẽ chết mà không biết vì sao, hiện tại dù lên lầu ba có gặp nguy hiểm thì có thể không chạy thoát được cũng có còn quan trọng sao nếu lầu ba nguy hiểm vậy mọi người nghĩ xem lầu hai và một có khác biệt gì nhau.
Cánh cổng sân ngoài đã đóng lại liệu không lên thì chúng ta có thể sống không, cơ thể chúng không có dấu hiệu mệt mỏi không đói hay khát sau.
Tuyết im lặng, không nói gì thêm. Hoàng gật đầu trong lòng cũng dần hạ quyết tâm, ba người còn lại cũng thấy được sự quyết tâm của cậu cũng là sự điên cuồng của tuổi trẻ.
Cả sáu người cùng bước tới cầu thang, ánh sáng từ những chiếc đèn hành lang luôn chiếu sáng nhưng ai nấy cũng cảm thấy u ám, có thể do họ đã nghĩ quá nhiều hoặc nó vốn đã u ám như vậy.
Trước khi lên lầu ba Kha đứng lại một chút, nhìn vào những người còn lại trong nhóm, Hắn cảm thấy một cảm giác căng thẳng bùa vây.
Mọi quyết định lúc này đều quan trọng và có thể là sự sống còn của họ. Nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy một sự lo lắng kỳ lạ, như thể có gì đó sai sai, nhưng hắn không thể bỏ cuộc.
Hắn tự nhủ: Mình có thể sai lần này nếu thật sự sai sẽ không còn có thể quay lại, trên lầu ba có thể hết đường sống, nhưng nếu không thử thì không biết gì. Không thử thì chỉ có chết mà thôi.
Lời nói tự động trong đầu khiến Kha cảm thấy chút an ủi. Nhưng ngay lập tức, sự hối hận cũng ùa đến.
Nếu hắn đã nhận ra rằng đây có thể là quyết định sai lầm, thì phải chăng chính hắn đang quá vội vàng, quá thiếu suy nghĩ?
Có lẽ đây chính là lý do khiến hắn cảm thấy hối hận. Nhưng lại một lần nữa, hắn lắc đầu để tỉnh táo lại.
Đừng có đứng đó mà hối hận, Kha, hắn tự nhắc mình. Chỉ có người ngu dốt mới ngừng lại vì sợ hãi.
Nếu chết thì thôi, ít nhất có thể nói mình đã thử. Còn sống thì tốt, còn có hy vọng.
Tuyết và Hoàng và ba người khác nhìn Kha một cách lo lắng, nhưng họ cũng hiểu.
Kha im lặng lại cười thầm trong lòng dù sao cũng có thể sẽ chết một canh bạc mà thôi, vậy thì đánh cược một lần vậy.
Lúc này, không còn gì ngoài hy vọng mỏng manh mà họ có thể nắm lấy. Và quyết định tiếp theo của họ sẽ đưa họ vào một cuộc đối đầu không thể lường trước.
Lên lầu ba Kha, Tuyết, Hoàng và ba người bắt đầu bước lên những bậc thang, mỗi bước chân của họ như một nhịp đập trong không gian vắng lặng của biệt thự.
Cầu thang và lạnh lẽo khiến họ cảm thấy như có thứ gì đó đang rình rập từ phía sau,
Kha cảm thấy một cơn rùng mình, hắn cảm nhận được gì đó trên lầu ba mơ hồ hắn không biết vì sao mình lại cảm nhận được lúc mơ hồ nhưng lại rõ ràng đến vô lý, hắn không dừng lại.
Không quay đầu lại hắn nói chúng ta phải tìm ra sự thật về căn biệt thự này. Cái gì đó ở trên đó sẽ là lời giải cho tất cả.
Nhưng đúng lúc này, khi họ chuẩn bị đến gần lầu ba, một âm thanh lạ vang lên từ phía trên.
Nó giống như tiếng bước chân của ai đó, nhưng không ai có thể nhìn thấy bóng dáng. Sáu người đều đồng loạt dừng lại, ánh mắt căng thẳng.
Hoàng liếc nhìn Kha, ánh mắt có chút lo sợ: Cậu nghe thấy không? Hắn im lặng rồi gật đầu.
Chắc chắn có thứ gì đó ở trên đó mọi người theo em nếu nó muốn hại chúng ta thì đã làm lâu rồi hãy nhớ lại những bàn tay máu nếu thật sự là nó chúng ta còn có thể bước lên lầu sao.
Không ai nói gì thêm, họ tiếp tục đi lên lầu ba, bước vào trong bóng tối lạnh lẽo và lúc này.
Một cơn gió lạnh bất ngờ thổi qua, dường như chuẩn bị mở ra những bí mật chết chóc của biệt thự.
Khi lên lầu ba mọi người phát hiện ra rằng nơi này được thiết kế rất tinh sảo là theo phong cách hiện đại nhưng lại pha một chút cổ kính từ những bức tranh thơ.