Chương 25: Ngũ Hành Khai Căn – Tĩnh Tâm Chân Giải

Vọng Linh Đài – nơi khảo nghiệm căn cơ đệ tử, trấn giữa nội viện Lạc Minh Cốc, dưới bóng cổ tùng trăm tuổi, đá cảm linh sừng sững như chứng nhân cho bao thế hệ đệ tử nhập môn tu đạo.

Tiểu Khê bước lên đầu tiên, chắp tay thi lễ, rồi đặt nhẹ bàn tay lên Thạch Cảm Linh Căn. Trong khoảnh khắc, ánh sáng lam nhuận lan ra như nước chảy, xen lẫn sắc xanh nhạt êm đềm như ngọc biếc.

Lộc Đan Quân gật đầu:

– Thủy, Mộc song hệ. Khí mạch tương sinh, căn cơ tuy không thượng đẳng nhưng lấy ổn định làm gốc. Hợp luyện pháp môn Thủy – Mộc, công thủ đều thuận.

Tiếp đến là Triệu Lân.

Vừa đặt tay lên đá, hào quang kim sắc bừng lên như kim quang phá mây. Một hệ đơn thuần, nhưng khí tức sắc bén, lạnh lẽo như kiếm xuất khỏi vỏ.

– Đơn linh Kim căn, chủ công chi đạo. Thích hợp luyện pháp khí, chiến đạo sắc bén.

Sau cùng là Vương Hùng.

Cậu chậm rãi đặt tay, lòng không vọng niệm. Đột nhiên — ánh sáng năm màu đồng loạt hiển hiện: lam như thủy triều, đỏ tựa hỏa diễm, lục như tùng biếc, hoàng như hoàng thổ, bạch như ngân sương. Đá cảm linh rung khẽ, tỏa quang như sao trời rơi xuống mặt đất.

Lộc Đan Quân thất thanh:

– Ngũ linh căn… chuyện này... chưa từng nghe thấy trong cổ tịch.

Ông trầm ngâm hồi lâu, đoạn nói:

– Ngũ căn đồng khởi, khả hấp linh của ngũ hành, nhưng không căn nào vượt trội. Tu luyện tuy chậm, song đạo lộ rộng mở. Nếu có kỳ ngộ, tất thành nghịch thiên chi mệnh.

– Song cũng nên nhớ, kẻ tu đạo không vì linh căn mà cao thấp, mà vì đạo tâm thâm hậu hay nông cạn. Các ngươi, tự chọn lấy con đường của chính mình.

Ba người đồng thanh vái tạ. Sau đó, tự lĩnh pháp môn, trở về động phủ bế quan tu luyện.

Nửa năm trôi qua.

Bên ngoài là gió xuân lay ngọn liễu, bên trong là khí tức ngày càng ổn định. Tiểu Khê trầm ổn tiến nhập luyện khí tầng ba. Triệu Lân và Vương Hùng đồng thời bước vào luyện khí tầng bốn, đan điền khai mở rõ ràng, khí mạch lưu thông như thủy triều.

Thế nhưng… kể từ sau biến cố Tiền gia trang, mỗi đêm, hai người thường giật mình tỉnh giấc.

Triệu Lân bật dậy giữa đêm, toàn thân mồ hôi như tắm:

– Lại thấy cảnh ấy... cả gia trang đẫm máu, tiếng khóc lẫn tiếng binh khí đâm thấu tâm can...

Vương Hùng sắc mặt u ám, hơi thở rối loạn. Tâm mạch bắt đầu loạn, khí hải không ổn.

Tâm ma.

Một loại ma chướng khởi sinh từ chính ký ức, oán niệm và bi thương.

Không thể nấn ná, cả hai liền tới Thiền Đài sau núi, quỳ xuống trước Lộc Đan Quân cầu chỉ điểm.

Lộc Đan Quân lúc ấy đang tọa thiền bên gốc bách cổ, tay cầm đàn gỗ, mắt nhắm hờ.

Nghe xong, lão mở mắt, thần sắc không biến:

– Tâm ma, chẳng phải tà vật ngoài thân, mà là ảnh bóng trong lòng. Kẻ đi dưới nắng, há chẳng có bóng sao?

– Chúng là chứng ngại, cũng là cơ duyên. Ai vượt qua, tâm kiên như thạch. Ai thất bại, vạn kiếp khó quay đầu.

Lão từ từ lấy ra một quyển cổ tịch tro bạc, bìa đề ba chữ rồng bay phượng múa:

Tĩnh Tâm Quyết.

– Đây là tâm pháp do Tổ sư sáng lập, chuyên trị loạn ý, trấn định tâm linh. Mỗi ngày tụng ba lượt, thiền vào giờ Mão và giờ Dậu. Bảy ngày sau, nếu tâm không loạn, khí sẽ điều, ma tự lui.

Hai người quỳ lạy tiếp nhận, ánh mắt tràn đầy kính phục.

– Tạ ơn sư tôn.

Đêm hôm ấy.

Dưới trăng thanh gió mát, bên cội bạch mai già, hai đạo nhân trẻ kết ấn ngồi thiền. Trong không gian, tiếng tụng khẽ vang lên:

“Tâm tĩnh thì ma tan,

Ý định thì khí hợp.

Nhất niệm vô ngã,

Vạn tượng quy chân.”

Giấc mộng đêm nay, tuy vẫn là máu, là chiến, là bi thương… nhưng giữa mộng, đã có ánh sáng của lý trí chiếu rọi.

Trong tâm cảnh hỗn loạn, hiện lên gương mặt già nua của Tiền lão tam — hiền từ mà kiên định, tay vẫn múc từng chén cháo cho dân nghèo. Bóng dáng ấy, trong lòng họ… chưa từng mất.