Rừng trúc phía sau Lạc Minh Cốc, ban trưa. Ánh nắng nghiêng soi qua từng kẽ lá, tạo thành những vệt sáng loang loáng như lưỡi kiếm.
Giữa khoảng đất trống, ba thân ảnh trẻ tuổi đồng loạt đứng dậy. Vừa hoàn thành vài nhiệm vụ cấp một, cấp hai để đổi điểm công pháp, cả ba đều đã lĩnh được pháp môn đầu tiên của riêng mình. Giờ là lúc thử chiêu.
Tiểu Khê bước ra đầu tiên. Nàng khẽ giơ tay, mười ngón tay kết ấn. Linh khí hệ Thủy chuyển động, từng luồng hơi nước mỏng manh ngưng tụ quanh người.
"Thủy Linh Quyết – Sương Ảnh Ẩn!"
Ầm! Một làn sương bạc phả ra từ lòng bàn tay, nhanh chóng lan tỏa như khói mù, nuốt trọn khu đất. Trong nháy mắt, thân ảnh Tiểu Khê hoàn toàn biến mất.
Vương Hùng nhíu mày: – Khá lắm, giấu khí tức sạch sẽ thật!
Từ trong sương mù, một tiếng hô vang: "Hàn Băng Trảm!"
Xoẹt! Một lưỡi băng sắc mỏng như giấy chém ngang qua đám lá, để lại đường cắt gọn gàng trên thân trúc. Không khí lập tức trở nên lạnh buốt.
Triệu Lân mỉm cười. Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ giơ hai tay, linh lực hệ Kim ngưng tụ nơi lòng bàn tay.
"Kim Ảnh Toái Hồn – Thất Sát Kim Hoa!"
Bảy đóa kim hoa mảnh như lá kiếm xoay tròn quanh người, phát ra âm thanh lách cách như kim loại va chạm. Khi hắn vung tay, cả bảy đóa bắn thẳng về phía gốc cây xa xa – thân cây bị chém ra bảy đường sâu hoắm như dao cắt bơ.
– Nếu trúng thật… chắc xương người cũng gãy nát.
Vương Hùng nhắm mắt, hít sâu một hơi. Linh lực trong đan điền sôi trào, cuộn chảy qua mạch môn.
"Liệt Dương Công!"
Khí tức toàn thân bốc lên như thiêu đốt. Mặt đất dưới chân hắn cháy xém. Mỗi quyền tung ra đều mang theo sóng nhiệt.
Rồi hắn nghiến răng, linh khí nén vào cổ họng:
"Viêm Dương Phá Cốt!"
Hừng! Một cột lửa từ miệng phun ra như long tức, thiêu cháy cả bụi cây phía trước, tro bay mù mịt.
– Đòn này… không nên dùng gần người, – Vương Hùng lẩm bẩm, giọng khàn khàn.
Cả ba dừng lại, nhìn nhau thở dốc. Không khí đầy tàn tro, mảnh băng, cánh hoa kim sắc và tàn dư của mộc khí Tiểu Khê để lại.
Cô bé cười rạng rỡ: – Đánh thiệt một trận đi?
Triệu Lân xoay cổ: – Ai thua trả phần linh thạch còn lại ở tiệm ăn dưới núi.
Vương Hùng siết tay, mắt lóe tinh quang: – Vậy thì… đừng trách ta không nương tay.
Khung cảnh rừng rậm lại rung chuyển. Một trận đấu "tập luyện" như thật bắt đầu. Không có sát ý, nhưng có khát vọng. Không có kẻ địch, nhưng có lý tưởng.
Ba thiếu niên – ba hướng đi, cùng chung một đạo tâm.
...
Cả ba đứng đối diện nhau, cách nhau chừng ba trượng. Không ai nói gì. Một tia lửa nhỏ bất ngờ lóe lên nơi tay áo Vương Hùng – là dấu hiệu bắt đầu.
"Đến đây!" – Triệu Lân hét, thân ảnh như điện xẹt về phía trước.
Soạt! – Tiểu Khê vung tay, linh quyết kết xong, miệng khẽ quát: "Hàn Băng Trảm – Trói Bước!"
Từ dưới chân Triệu Lân, băng tuyết bất ngờ trồi lên. Từng mảnh băng mỏng như cánh ve tua tủa hiện ra, xoắn chặt lấy hai chân hắn.
– Tốt! – Triệu Lân rít khẽ. Băng giá dâng lên tận bắp đùi, khiến hắn mất thăng bằng. – Ta không ngờ... ngươi dùng chiêu mở đầu là khống chế.
Nhưng chưa kịp giải trói, hỏa khí nóng rực đã ào đến.
"Viêm Dương Phá Cốt!" – Vương Hùng quát, lửa từ miệng phun ra thành cột, như hỏa long rít gào lao thẳng tới Triệu Lân.
Băng chưa tan, linh lực Triệu Lân chưa kịp vận chuyển. Hắn thoáng hoảng hốt.
Xoẹt! – Lửa đâm xuyên băng, khiến băng tan tức thì thành sương nóng, không khí như vỡ vụn. Triệu Lân nhân đó rút chân ra, lăn người tránh khỏi hỏa cột.
Hắn quát: "Thất Sát Kim Hoa!"
Bảy đóa kim hoa sáng rực như lưỡi kiếm đồng loạt xoay quanh, một nửa bắn về phía Tiểu Khê, nửa còn lại nhắm Vương Hùng.
"Thủy Linh Quyết – Sương Ảnh Ẩn!" – Tiểu Khê biến mất trong làn sương bạc.
Kim hoa bay xuyên sương, chỉ chém được vài vệt tàn ảnh.
Phía bên kia – Vương Hùng đưa tay chắn, vận Liệt Dương Công.
Toàn thân hắn bốc lên khí nóng, đôi mắt đỏ rực. Linh khí hỏa hệ cuồn cuộn.
"Liệt Dương Hộ Thể!"
Lớp hỏa khí như áo giáp lửa bao phủ thân thể. Bảy đóa kim hoa chém vào phát ra tia lửa đan xen, nhưng không thể phá nổi hộ thể.
– Khí sát thật gắt... – Vương Hùng nghiến răng, hướng về phía sương mù hô lớn: "Tiểu Khê! Phối hợp nào!"
Giọng chưa dứt, Tiểu Khê đã xuất hiện phía sau Triệu Lân, tay kết ấn mộc hệ:
"Vạn Diệp Huyền Sinh – Trói Hồn Mộc!"
Từ mặt đất, dây leo xanh trồi lên như rắn, quấn chặt tay chân Triệu Lân. Hắn gầm lên, dùng linh lực Kim hệ cắt bỏ một vòng, nhưng vẫn bị trói ngược ra sau.
Ngay khoảnh khắc đó – Vương Hùng bật người lên cao, hỏa khí bốc theo từng cử động:
"Viêm Dương Cước!"
Ầm! – Một cước mang lửa giáng xuống trước mặt Triệu Lân – hạ sát không tới, nhưng đất nứt, lá cháy, dây mộc bay tán loạn.
Khói tan. Cả ba đứng giữa bụi mù, thở hổn hển.
Triệu Lân phì cười: – Ta thua. Hai người mà hợp lại thì ta chỉ có nước nằm đất.
Tiểu Khê cười hì hì, nháy mắt với Vương Hùng: – Ngươi nợ ta một bữa ăn dưới núi đấy, sư huynh!
Vương Hùng chắp tay sau lưng, mỉm cười. Trong lòng âm thầm thở ra – không phải vì thắng, mà vì lần đầu tiên, ba người thật sự tung toàn lực trong một trận giao đấu... không có thù, không có chết, chỉ có đạo tâm và tình đồng môn.