Chương 27: Đại Hội Tỷ Thí – Giả Hình Chi Mộng

Lạc Minh Cốc vào thu, sương sớm lững lờ giăng quanh núi, tĩnh mịch đến lạ. Nhưng dưới chân Vân Dương Phong hôm nay lại nhộn nhịp khác thường – mấy trăm đệ tử tề tựu, xếp hàng dài trong khu sân rộng, nơi dựng linh trận đặc biệt dùng cho đấu pháp.

Lộc Đan Quân đích thân tuyên bố:

– Từ hôm nay, mở “Đại hội Tỷ Thí Sơn Môn”. Một trăm đội, mỗi đội ba người. Thi đấu loại trực tiếp – thắng tiến, bại lui. Đội vô địch sẽ được lĩnh:

– Năm trăm linh thạch,

– Mười hai viên Tụ Linh Đan trung phẩm,

– Và quan trọng nhất... một trong 72 phép Giả Hình biến hóa – truyền thụ bản sơ lược đầu tiên.

Không khí nổ tung như dầu sôi lửa bỏng.

Ở một góc sân, ba người trẻ tuổi đứng cạnh nhau. Vương Hùng siết chặt nắm tay. Triệu Lân ánh mắt sáng như gươm. Tiểu Khê thì cười tươi rói:

– Giả Hình Pháp... ta nghe hai huynh kể Thanh Lang sư huynh thi triển, biến ra con gà trống lớn mổ đông mổ tây chết con rết tinh.

Trận mở đầu – Đội 37 vs Đội 12

Đội 12 – do Vương Hùng, Triệu Lân và Tiểu Khê lập nên – vừa được triệu tên lên sàn đấu, đối đầu Đội 37: một sư tử tinh thân cao tám thước, toàn thân vàng óng như thép; một yêu tu rắn tinh có ánh mắt âm hàn, thân hình dẻo dai uốn lượn; và một tu sĩ áo tím – không rõ lai lịch.

Giám khảo là Hạc Vân Tử – một đạo nhân hình dáng nho nhã, tóc bạc dài, áo bào trắng viền lam, tu vi Trúc Cơ tầng hai. Ánh mắt ông hiền hòa, nhưng khí tức toát ra như gió lạnh đầu thu.

Ông phất tay áo, giọng trầm:

– Nhất chiến định thắng. Không được ra tay sát sinh. Pháp khí hạ phẩm trở xuống cho phép sử dụng.

Hai đội thi lễ, cùng chắp tay:

– Xin chỉ giáo!

Hạc Vân Tử, giám khảo, tay cầm phất trần nhẹ nhàng phất qua:

– Trận đấu bắt đầu!

Hai đội lập tức xuất thủ

Sư tử tinh – cao tám thước, gầm vang như sấm:

– “Kim Lôi Hống – Sư Vương Phá Quang!”

Hắn há miệng, gầm lên một đạo sóng âm chứa đầy linh khí hệ kim và lôi, đánh thẳng về phía Vương Hùng và Triệu Lân như sấm nổ.

Rắn tinh lập tức xoay người, thân hóa bóng mờ như nước chảy, tay kết ấn:

– “Xà Ảnh Hóa Thân – Bách Ảnh Phong Tỏa!”

Mười hai cái bóng rắn từ thân thể hắn tách ra, tạo thành mạng lưới xoắn quanh Tiểu Khê.

Tu sĩ áo tím bước chậm rãi, ngón tay chạm đất:

– “Thổ Giáp Trận – Trấn Hồn Phong!”

Một trận pháp nhỏ hình bát giác dâng lên từ mặt đất, linh thổ hóa thành cột đá trồi lên chặn đường Triệu Lân, đồng thời hút chặt chân hắn xuống như dính bùn.

Phản ứng từ đội Vương Hùng

Vương Hùng lập tức phản kích:

– “Liệt Dương Công – Bạo Viêm Quyền!”

Nắm đấm hắn bọc trong ngọn lửa đỏ rực, đấm thẳng vào sóng âm từ sư tử. ẦM! Sóng âm bị triệt tiêu một nửa, nhưng dư âm khiến Vương Hùng trượt chân lui ba bước.

Triệu Lân bị vây trong cột đá, mắt lóe lên:

– “Kim Ảnh Toái Hồn!”

Lưỡi kiếm kim khí cắt ngang một bên cột đá, lách ra khe hở phản kích.

Tiểu Khê vẫn bình thản trong vòng vây:

– “Sương Ảnh Ẩn – Thủy Linh Phân Thể!”

Một bóng nước tách ra, thế thân vỡ tung khi bị rắn quấn lấy. Bản thể Tiểu Khê xuất hiện phía sau, kết ấn nhanh như chớp:

– “Vạn Diệp Huyền Sinh – Mộc Trói Tâm!”

Dây leo phóng lên từ đất, trói chặt một trong những bóng phân thân thật của Xà Tinh.

Chiến cục căng thẳng, bất phân thắng bại

Cả hai đội đều phối hợp có nhịp. Đội đối phương lấy áp chế nhanh – phong tỏa – khống chế địa hình, trong khi đội Vương Hùng phối hợp phá vây – ẩn thân – phản kích cận thân.

Đòn tiếp theo của Sư tử tinh và Rắn tinh chuẩn bị phát ra...

Hạc Vân Tử nhìn kỹ, ánh mắt dần nghiêm lại. Trận đấu này... không đơn giản chỉ là tỷ thí giữa đệ tử nữa rồi.