Chương 28: Hợp Kích Liên Hoàn – Khí Bạo Chiến Trường

Trên đài tỷ thí, linh khí giao nhau như lốc xoáy. Cột lửa, sóng âm, trận thổ, bóng rắn, dây leo, kim hoa — đủ sắc màu pháp thuật rực lên giữa không trung. Sau lượt giao đấu đầu tiên, cả hai đội đều chưa ai bị loại, nhưng thương thế đã manh nha xuất hiện.

Sư tử tinh toàn thân ánh vàng rực rỡ, gầm lên như sấm: – Không cần chơi nữa. Dùng chiêu phối hợp!

Rắn tinh lập tức trườn vòng ra phía sau, tay kết ấn cực nhanh, miệng lẩm bẩm chú ngữ. Tu sĩ áo tím trầm mặt, móng tay vạch xuống sàn ngọc, pháp trận hiện ra với hình thái cổ quái: – “Hợp Pháp Tam Sát – Kim Xà Thổ Lung!”

Một cơn lốc xoáy linh lực nổi lên giữa sân. Từ mặt đất, các cột đá hình nanh rắn, bọc kim, xoáy tròn trồi lên. Sư tử tinh nhảy vào giữa, linh lực dâng trào: – “Sư Vương Bạo Quang!”

Rắn tinh lướt vào vòng xoáy, hét vang: – “Xà Vĩ Trảm Ảnh!”

Tu sĩ áo tím giữ nguyên vị trí, toàn lực yểm trận bằng “Thổ Lung Thuật”.

Một đòn hợp kích hoàn chỉnh – sức mạnh gộp từ ba người – lấy trung tâm là Sư tử tinh. Hắn là búa lửa, rắn tinh là dây roi ảo ảnh, còn tu sĩ là móng tay đất trời khóa chặt không gian.

Phía bên kia, ba người nhìn nhau trong chớp mắt. Vương Hùng: – Lửa của ta không khống chế được trận địa này. Phải phá vòng từ trong. Tiểu Khê: – Để muội tạo lối mở. Triệu Lân: – Nhắm chuẩn mục tiêu!

Tiểu Khê tung sương mù bao phủ một góc sân. Nhưng lần này, thay vì che mắt, nàng kết ấn: – “Vạn Diệp Huyền Sinh – Lôi Mộc Cốt Ảnh!”

Rễ cây dày đặc mọc lên, chứa tạp khí linh thảo, phát nổ khi va chạm. Rắn tinh lao vào sương, trúng ngay dây mộc – ẦM! – phát nổ giữa không trung, phá tan phân nửa ảo ảnh.

Triệu Lân chớp thời cơ, kết ấn: – “Kim Ảnh Xuyên Tâm – Liên Trảm Thất Sát!”

Bảy lưỡi kim ảnh đổi hướng liên tục giữa không, đánh thẳng vào ba chân trụ của trận pháp. Tiếng “Keng! Keng!” vang lên, linh trận chấn động mạnh.

Vương Hùng lúc này mới ra tay: – “Liệt Dương Bạo Viêm – Viêm Dương Cước!”

Hắn bật người lên cao, xoay tròn trong không trung, rồi giáng thẳng xuống như thiên thần lửa. Ngọn lửa phá đất, xuyên gió, nổ tung tâm trận giữa sân.

ẦM!!!

Trận pháp tan vỡ. Cột đá rạn nứt. Tu sĩ áo tím ho khan, lảo đảo lùi ba bước. Sư tử tinh đang dồn lực, chưa kịp xuất chiêu thì bị chấn động đẩy văng, thân thể cắm nửa vào đất. Rắn tinh còn định vùng lên, thì từ làn sương, Tiểu Khê đã xuất hiện: – “Thủy Linh Kết Giới – Tê Hàn Ảnh Kết!”

Băng và nước hòa làm một, khóa chặt phần thân dưới của Xà tinh. Ngay lập tức, Triệu Lân vung kiếm, chặn đường thoát.

Hạc Vân Tử đứng dậy, phất nhẹ phất trần: – Đủ rồi.

Ba người đội 37 toàn thân rách rưới, thở dốc, không còn sức chiến. – Đội 12 – thắng trận.

Ngay lúc đó, một đội sáu người mặc áo xám từ ngoài bước nhanh vào, mang theo cáng linh mộc. Họ cẩn thận khiêng ba người bị thương xuống khỏi đài, đồng thời đưa cho ba người còn lại mỗi người một viên Thanh Linh Đan – đan dược chuyên hồi phục linh khí sau giao đấu.

Bên ngoài sân, tiếng vỗ tay lác đác vang lên, rồi bùng nổ thành từng đợt như sóng.

Vương Hùng cúi đầu, thở dài. Không phải vì mệt, mà vì lần đầu tiên, hắn cảm thấy sự phối hợp giữa ba người – thực sự ăn ý.

Triệu Lân bật cười: – Lần sau không cần làm căng thế nữa đâu... nếu đánh kiểu đỡ đòn thế này, xương ta cũng chịu không nổi.

Tiểu Khê xoa tay, cười rạng rỡ: – Vậy mà vui quá chừng!

Từ xa, trên ngọn cây, Thanh Lang lặng lẽ nhấp ngụm rượu lạnh. Mắt hắn lóe sáng: – Không tệ... Hai con quỷ nhỏ này, cũng biết hợp chiến rồi đấy.