Chương 29: Mỏ Màn Ngày Thứ Hai – Huyễn Âm Loạn Tâm

Sau một ngày giao tranh kịch liệt, Lạc Minh Cốc tạm lắng lại dưới ánh chiều tà dịu nhẹ. Cây cối như được nhuộm màu hoàng hôn, từng đốm linh quang lập lòe trong bụi cây tạo nên một khung cảnh bình yên đến lạ. Trong số hơn 100 đội dự thi, giờ đây chỉ còn đúng 50 đội trụ vững sau vòng đầu tiên. Đội 12 của Vương Hùng, Triệu Lân và Tiểu Khê, nhờ phối hợp nhuần nhuyễn, đã lọt vào tốp mười – đứng thứ bảy về thời gian đối chiến.

Sáng sớm ngày thứ hai, lớp sương mỏng giăng kín Vân Dương Phong, tạo nên cảm giác vừa mơ hồ, vừa căng thẳng. Từ bảng ngọc bóc trụ giữa sân, hai đội được xướng danh cho trận thứ tư trong ngày:

– “Đội 12, đấu với Đội 48 – Huyễn Âm Tam Hồn!”

Tên vừa xướng ra, không khí quanh khán đài xôn xao.

Đội 48 – cái tên vốn dĩ không mấy nổi bật hôm qua – nay lại mang đến cảm giác nguy hiểm lạ kỳ. Ba người khoác hắc bào đơn giản bước vào, không mang theo vũ khí rõ ràng, nhưng khí tức âm trầm khiến người ta ớn lạnh sống lưng.

• Khuất Dạ – âm tu bán nhân, đồng cổ cầm tay, ánh mắt như nước chết, tu vi Luyện Khí tầng 5.

• Thương Cầm – nữ tu thần bí, tóc dài rủ vai, ánh mắt lạc lõng, tu hệ ẩn thuật và chi ảnh.

• Mặc Lân – đạo nhân áo xám, thần sắc như gió chiều tà, tu hệ huyễn sát, chuyên nhiễu tâm và bày ảo trận.

Giám khảo trận đấu: Hạc Vân Tử – Trúc Cơ tầng 2, nổi danh công chính và nghiêm minh.

**

Ngay khi tiếng chuông bắt đầu vang lên, Khuất Dạ đã nhẹ nhàng đưa cây sáo dài lên môi:

– “Minh Huyễn Âm Hồn.”

Một tràng âm ba như vết dao mảnh xuyên qua không khí, đâm thẳng vào thức hải đối thủ. Âm thanh tưởng chừng vô hình, lại khiến màng tai đau nhức, thần hồn đảo lộn. Vương Hùng cảm giác như có hàng trăm mũi kim đâm vào đầu, ánh sáng trước mắt chớp tắt liên tục.

Thương Cầm không chần chừ, tung ra chiêu thứ hai:

– “Ảnh Thân Liên Hoàn.”

Năm bóng ảnh y hệt nàng xuất hiện, di chuyển như quỷ mị từ bốn phía, vung tay tung sát chiêu liên tục. Những bóng ảnh này không hẳn là ảo ảnh đơn thuần – mỗi cái đều mang theo sát khí và lực đạo thật sự.

Cùng lúc, Mặc Lân vẽ một phù trận bằng khói xám, linh lực chấn động trong lòng bàn tay:

– “Tâm Ma Cổ Chú.”

Ngay lập tức, linh khí xám trào ra, hóa thành màn sương lặng lẽ len lỏi vào đầu ba người đội 12. Chỉ trong vài hơi thở, Vương Hùng, Triệu Lân và Tiểu Khê đồng loạt đứng sững lại, ánh mắt thất thần.

**

Ảo cảnh bắt đầu.

Trong thức hải Vương Hùng, hắn thấy ngôi làng xưa – nơi cha mẹ nuôi nấng hắn – đang cháy rực. Thi thể đồng môn nằm la liệt, lửa thiêu đen xác người, tro tàn bay mù. Hắn quỳ giữa đống đổ nát, đôi tay máu me ôm lấy thân mẫu đã hóa than, miệng run rẩy: “Tại sao… không ai còn sống?”

Triệu Lân thì thấy chính tay mình đâm chết sư phụ. Phụ mẫu gào khóc trong cơn tuyệt vọng. Đệ tử đồng môn nhìn hắn bằng ánh mắt khinh miệt: “Ngươi… là tai họa của sư môn!”

Tiểu Khê thấy song thân mình bị ma trói trong vực tối, đôi mắt đẫm lệ: “Khê nhi, cứu cha mẹ… Khê nhi…”

Ngoài hiện thực, ba người đứng bất động giữa sân đấu. Huyễn âm vẫn ngân vang trong gió. Bóng ảnh Thương Cầm tiếp cận từng bước. Mặc Lân lặng lẽ kết thúc pháp quyết – phù trận dưới đất bắt đầu sáng rực.

– “Tử Ảnh Bạo Diệt!” – tiếng hô vang như dấu chấm hết.

Năm bóng ảnh cùng lúc phát nổ. Không khí bị hút vào trong khoảnh khắc. Một quả cầu đen nổ bung giữa sân.

ẦM!

Mặt đất bị xé rách, bụi tung mù trời. Cả sân đấu như rung chuyển.

**

Từ trong mây bụi, một bóng người bật tung ra – Triệu Lân, áo rách tả tơi, tay cầm chuôi kiếm lấp lánh ngân quang.

– “Hự…!” – hắn ho ra một ngụm máu, nhưng ánh mắt dần trong lại.

– “Không… không phải thật… đây là ảo cảnh!”

Ánh mắt hắn lóe lên, linh thức bạo phát đánh vỡ phần còn lại của tâm ma.

Một tiếng hét vang lên:

– “Tiểu Khê, tỉnh lại! Đây không phải cha mẹ muội – là ảo thuật!”

Lời hắn như tiếng chuông giữa sương mù, Tiểu Khê khựng lại. Nàng gào lên một tiếng, linh lực tuôn trào, phá tan cảnh tối đen trong đầu.

Chỉ còn Vương Hùng vẫn đứng yên như tượng.

**

Nhưng trong đầu hắn, ánh mắt đang dần lạnh lại.

– “Tâm Ma sao? Ta đã vượt qua cái chết, vượt qua phản bội, nhìn thấy sư phụ chết trong biển lửa… thứ này… chưa đủ để đánh gục ta.”

Ầm! – Linh lực từ đan điền trào ra như thác đổ.

Vương Hùng mở mắt, toàn thân bốc hỏa, hỏa diễm lam sắc bốc lên từ tay. Hắn hít sâu một hơi:

– “Thổ Diệm – Hỏa Khai Huyễn Cảnh!”

Một luồng lửa lam rực phụt ra từ miệng, xé tan không khí, như rồng gầm giữa trời.

Ngọn lửa ấy cuốn qua màn sương huyễn, đốt cháy khói xám của Tâm Ma Cổ Chú.

Cả ba đứng vững dậy.

Trận chiến… mới thật sự bắt đầu.