Trong khoảnh khắc đối phương sắp tung ra chiêu tối hậu, linh trường đột ngột dời chuyển. Một luồng linh quang mờ nhạt như sương giăng bỗng phát ra từ tâm điểm trận địa. Ánh sáng ấy mờ ảo, lay động, như sợi tơ ngân mảnh cắt vào thực tại. Từ bên trong màn quang mông lung ấy, đôi mắt Vương Hùng bỗng mở to như sét giáng.
– "Giả! Tất cả chỉ là giả!" – Hắn gầm lên, giọng vang rền trong cõi ảo.
Hắn siết chặt nắm tay, toàn thân dấy lên cảnh giác. Linh khí trong đan điền bạo động như sóng cuộn, hắn đánh mạnh vào ngực một chưởng:
– "Liệt Dương Chấn Tâm!"
Tiếng chưởng vang vọng như sấm giữa trời đông. Lồng ngực hắn phát sáng rực rỡ, hỏa diễm bốc lên từ huyệt tâm. Toàn thân Vương Hùng bị hỏa quang bao phủ, nhiệt độ tăng vọt, ảo cảnh xung quanh bắt đầu rung chuyển. Cây cối rạn nứt, mặt đất nứt toác, những thi thể máu me nằm la liệt trong ảo ảnh hóa thành những đốm sáng li ti rồi tan biến vào hư vô như tro tàn.
Tâm ma sụp đổ. Hắn thoát ra.
Phía bên kia linh trường, Triệu Lân đang run rẩy. Hai tay hắn không còn sức, mắt mở lớn nhìn về khoảng không, nơi những bóng hình thân thuộc lần lượt hiện ra rồi tan vỡ. Hắn lẩm bẩm:
– "Ta... không phải tai họa... Ta đã bảo vệ sư môn... Không phải lỗi của ta..."
Trong tuyệt vọng, hắn cắn răng, máu chảy từ khóe môi. Từ trung tâm ngực, một tia linh khí hệ kim chợt loé lên, chạy dọc tới cổ tay, rồi từ đó lan khắp toàn thân. Hắn kết ấn, giọng trầm khàn:
– "Kim Ảnh Hội Thần – Tỉnh Niệm Tà Phá!"
Từ cơ thể hắn, bảy cánh hoa kim sắc hiện ra, xoay quanh linh thể như vòng xoáy. Những cánh hoa khép lại, phát nổ linh quang, thẳng thừng chém tan các ảo ảnh đang bủa vây hắn – sư phụ, đồng môn, oan hồn, tất cả như khói tan vào không trung. Triệu Lân hít một hơi thật sâu, ánh mắt khôi phục vẻ kiên định.
Cũng lúc ấy, Tiểu Khê vẫn đang chìm trong ảo ảnh sau cùng – một nơi tối đen, có tiếng cha mẹ gọi về, có bóng người nàng yêu đang đưa tay ra. Nàng rơi lệ, chân bước tới, gần như buông bỏ...
Bỗng trong lòng vang lên câu nói cũ của sư phụ Thanh Lang:
– "Tu đạo, trước hết là tịnh tâm. Nếu bị dao động, chỉ làm môi cho ngoại Âm."
Nàng cắn môi. Giữa dòng lệ, nàng khẽ nhếch môi, lẩm nhẩm chú quyết:
– "Thủy Linh Quyết – Tịnh Thủy Tâm Kết."
Một giọt nước thanh tịnh nhỏ xuống từ mi tâm, rơi vào lòng ảo ảnh. Từ nơi đó, làn sóng nước dịu dàng lan ra, rửa sạch bóng tối. Từng lớp màn đen tan biến, cha mẹ nàng hóa thành sương mù, những lời thì thầm hóa thành gió nhạt rồi tản mác.
Ba người, đồng thời mở mắt. Linh trường, sáng rực trở lại.
Trên cao, Huyễn Âm Tam Hồn đang quan sát, vẻ mặt đầy ngạc nhiên. Tu sĩ áo tím, người đứng giữa, nhíu chặt mày:
– "Cả ba cùng phá Tâm Ma Cổ Chú... Đây là loại ý chí gì vậy?"
Một kẻ khác – Khuất Dạ – liền thổ ra một ngụm máu, thân ảnh chao đảo. Còn Thương Cầm, kẻ giữ vai trò phá hồn, thấy thế bèn vung sáo, định cướp lại quyền khống chế.
Nhưng... Vương Hùng không đợi nữa.
Toàn thân hắn vẫn đang bốc lửa. Hắn phóng người lên như sao băng xé gió, tốc độ vượt khỏi dự liệu:
– "Viêm Dương Cước!"
Cú đá mang theo hỏa khí nóng bỏng xé rách không gian, nhắm thẳng vào Huyễn Âm Tam Hồn. Mặt đất bốc cháy theo đường bay của cú cước, trời đất nghiêng ngả.
Ngay lập tức, Triệu Lân cũng tung chiêu:
– "Liên Trảm Kim Hoa – Nhất Tiền Quy Ngưu!"
Từ sau lưng hắn, hình bóng kim sắc của một con trâu lớn ngẩng đầu rống vang, rồi lao lên trước. Mỗi bước nó giẫm nát cả hư không, dẫn đầu một trận pháp bảy hoa kim trảm.
Tiểu Khê thì kết chưởng liên hoàn, vạt áo tung bay trong gió:
– "Vạn Diệp Mộc Tỉnh – Trói Hồn Tâm Cố!"
Từ mặt đất, hàng ngàn dây leo mộc linh bật dậy, đan kết thành ấn pháp hình sen, khóa cứng không gian trước mặt địch nhân.
Ba chiêu đồng loạt giáng xuống. Ánh sáng bùng lên như nhật thực.