Chương 31: Liên Chiến Tuyệt Sát – Vòng Vồng Phản Kích

Ba luồng pháp lực – một hỏa, một kim, một mộc – như ba mũi tên ngược chiều gió, phá không lao đến, đánh thẳng vào tam hồn của đội 48.

Viêm Dương Cước của Vương Hùng tựa như rồng lửa giáng trần, kéo theo một dải ánh sáng đỏ cam rực rỡ, tựa hừng đông giữa đêm tối. Chân hắn xẹt qua không gian, để lại vệt sáng dài ngoằn như kiếm quang, quét ngang trường đấu, trực tiếp chém nát chuỗi âm ba u ám phát ra từ sáo đồng của Khuất Dạ. Âm thanh rít lên the thé rồi vỡ vụn như kính vỡ, chấn động thần hồn tất cả tu sĩ có mặt.

Triệu Lân thì đã dồn xong lực, Liên Trảm Kim Hoa – Nhất Tiễn Quy Ngưu bùng nổ. Bảy đóa kim hoa xoay tít giữa không trung, rồi hợp lại thành một đạo kim quang chói lóa, vẽ thành hình long ngưu thần thú, nện xuống pháp trận phòng hộ mà Mặc Lân mới dựng lên.

ẦM!

Trận giáp Thổ Lung gãy răng rắc như mai rùa nứt vỡ, từng tầng linh trận vỡ vụn, bắn tung bụi đá và linh vụ khắp sân.

Tiểu Khê lúc này đã ngự mộc pháp hoàn tất. Trói Hồn Tâm Cố như mạng rễ cổ thụ, từ lòng đất vươn lên, vặn xoắn như rắn thần, quấn lấy Thương Cầm từ bốn phương tám hướng. Dây leo mang theo lực cảm ứng tinh thần, mỗi nhịp đập như đang trực tiếp bóp chặt tâm trí đối thủ, khiến nàng như lạc trong mê cung tâm linh của chính mình.

Ba đòn như ba luồng sấm lôi giáng xuống cùng lúc.

ẦM! – Toàn bộ linh trường chấn động, ánh sáng bùng lên ngập trời. Một tiếng gào gắt vang lên:

– “Lui! Phân thân chiến!” – Khuất Dạ thét.

Nhưng chưa kịp lui, một vệt lửa nóng rực đã quét ngang sườn hắn. Áo choàng bốc cháy, sáo gãy làm đôi, tiếng thét nghẹn lại thành máu. Hắn ngã xuống, tay chân co quắp.

Thương Cầm gắng thoát khỏi trói buộc, dùng linh lực xung chấn dây leo, nhưng vừa phá được lớp mộc pháp đầu tiên, đã thấy hai đóa kim hoa xoay tới như ám khí. Choang! – Pháp khí hộ thân bị chém gãy. Hốt hoảng chưa kịp thi triển ảo ảnh thì một đạo quyền hỏa rực đỏ đã nện đến:

– “Liệt Dương Chấn Tâm!”

Bùm! – Chưởng hỏa nổ tung, kết giới quanh người nàng vỡ nát, thân thể bị đánh bật ra khỏi vòng chiến, rơi xuống đất ngất lịm.

Chỉ còn Mặc Lân trụ lại giữa đài, linh khí toàn thân tụ mạnh đến cực điểm, như núi lửa chuẩn bị phun trào. Gã chắp tay, cười lạnh:

– “Các ngươi ép ta đấy!”

– “Tâm Ma Hợp Hình – Tử Ảnh Bạo Diệt!”

Từ lòng bàn tay hắn, một quả cầu bóng đen như lỗ đen vũ trụ xuất hiện, hút cả linh khí trời đất vào nó, khiến không khí quanh đài lấp loáng như sắp vỡ ra.

Triệu Lân nghiêng người lùi nửa bước, bàn tay đặt trên chuôi kiếm.

Tiểu Khê thì dứt khoát rút về sau, linh mộc thủ hộ quanh thân.

Vương Hùng lại cười nhạt, bước lên nửa bước, mắt lóe hàn quang:

– “Tử ảnh à? Vậy thì… để ta đốt luôn cả bóng lẫn người!”

Hắn nâng hai tay, linh lực hỏa hệ xoáy tròn, ánh lửa từ đỏ rực . Hắn gầm khẽ:

– “Viêm Dương Bạo Tỏa – Hỏa Liên Tụ Đỉnh!”

Hai luồng lửa từ tay tụ thành vòng xoáy đối lập, cuộn vào nhau, rồi hợp lại thành một vòng nhật hỏa đen lam. Hắn quẳng thẳng nó về phía bóng đen của Mặc Lân!

Hai lực lượng chạm nhau – một là u ám lạnh lẽo, một là nóng bỏng thiêu đốt.

ẦM!

Mặt đất rung chuyển. Sân đấu nổ tung như núi lửa phun trào, gió nóng cuốn cả đám mây trên trời. Bóng đen tan biến như tro bụi gặp gió, linh trận bị xé nát hoàn toàn.

Mặc Lân rít gào, thân thể bị thổi bay như chiếc lá khô, va vào tường sân đấu, rồi rơi xuống không động tĩnh.

Toàn trường im phăng phắc.

Giữa khói bụi mờ mịt, ba người Vương Hùng, Triệu Lân, Tiểu Khê chậm rãi bước lại cạnh nhau, trên trán đều lấm tấm mồ hôi nhưng ánh mắt vẫn kiên định.

Giám khảo Hạc Vân Tử trầm ngâm bước xuống, ánh mắt phức tạp đảo qua ba người, rồi phất tay áo, trầm giọng tuyên bố:

– Huyễn Âm Tam Hồn, thua trận. Đội 12, thắng trận. Tiến vào vòng thứ ba.

Kết thúc trận đấu, ba người không nói gì, chỉ nhẹ thở ra một hơi dài.

Vương Hùng lặng lẽ lau trán, nhìn tay mình vẫn còn khói mờ tỏa ra.

Tiểu Khê mỉm cười, nhưng trong mắt ánh lên sự kiên định chưa từng có.

Triệu Lân xoa cổ:

– “Lần sau... chắc còn vất vả hơn nữa đấy.”

Từ xa, Thanh Lang vẫn đứng tựa gốc cây, bình rượu trong tay khẽ lắc lư, ánh mắt nửa mỉa mai nửa hài lòng:

– “Tốt lắm. Lần này... không chỉ đánh giỏi, mà còn biết dùng đầu rồi.”