Trên quảng trường đá ngọc giữa lòng Vân Dương Phong, linh trận vòng ba đã được khởi động. Ánh sáng ngũ sắc từ các tinh thạch tỏa ra kết giới, dựng nên một đấu trường khép kín, ngăn cách hoàn toàn khỏi bên ngoài.
Gió sớm lướt nhẹ qua những bậc đá mài bóng, mang theo mùi linh khí nhàn nhạt. Không còn khán giả reo hò, không còn lời trêu ghẹo xung quanh. Tất cả đều im lặng.
Đội 12 và Đội 5 – Cửu Diện Liên Hồn bước lên đài. Ánh mắt cả sáu người giao nhau, căng như dây cung.
Đi đầu bên đội Cửu Diện là Bạch Lân – sắc mặt trắng bệch, không thấy chút huyết sắc, ánh mắt âm trầm, hồn khí quanh người lạnh buốt như sương. Phía sau hắn, Ngụy Diên trong bộ đạo bào tím, tay cầm xích đen, mái tóc rối phủ nửa mặt. Còn Đường Tễ, thân hình gầy rộc như bộ xương, lưng còng, ánh mắt lúc cười lúc khóc, méo mó bất định.
Tiểu Khê khẽ hạ giọng:
– “Khí tức ba người này lệch lạc, như đã không còn là phàm nhân nguyên vẹn...”
Triệu Lân nhếch môi:
– “Vậy thì... ta sẽ đánh cho chúng nhớ lại cách làm người.”
Vương Hùng không nói một lời, nhưng đầu ngón tay đã cháy âm ỉ một tia hỏa khí – như lưỡi lửa nhỏ đang chờ thời điểm thiêu rụi tất cả.
Trên đài cao, Hạc Vân Tử quét mắt nhìn qua hai đội. Lão phất nhẹ trần y, giọng trầm xuống:
– “Trận thứ tám, bắt đầu!”
**
Ngay khi hiệu lệnh vang lên, Đường Tễ bật cười lanh lảnh, ánh mắt đảo nhanh, ngón tay lật pháp quyết:
– “Thất Diện Huyễn Ảnh – Hoán Thân Phân Hồn!”
Một tiếng "vù" quái dị vang lên, từ thân thể hắn phân tách ra bảy bóng ảnh – mỗi bóng mang một gương mặt khác biệt: giận dữ, tham lam, hận thù, yêu si, sợ hãi, lạnh lùng và dâm tà. Bảy bóng đồng loạt chuyển động, mỗi kẻ thi triển một loại chiêu thức – từ kiếm khí sắc bén, băng vụ che mờ, đến độc trùng lan tỏa, tất cả bao phủ gần nửa đấu trường.
Đồng thời, Ngụy Diên cười khúc khích, tay vung xích đen, đầu móc xích nứt ra, tỏa khói tím mờ mịt:
– “Ngũ Độc Linh Tâm – Mê Hồn Cổ Vụ!”
Khói độc tan ra thành mùi hoa ngọt, vừa thơm vừa rét buốt. Những ai hít phải liền có cảm giác ngứa da, chóng mặt, tâm niệm dao động như bị thôi miên.
Ở trung tâm, Bạch Lân nhắm mắt, niệm chú:
– “Hồn Hóa Trảm – Song Hồn Ly Thể!”
Một bóng mờ trắng toát bước ra từ lưng hắn – chính là phân thân thần hồn, mang sát ý và tốc độ không khác thân thể thật, lại vô hình vô ảnh, vượt khỏi giới hạn vật lý.
**
Đội 12 gần như bị dồn vào thế bị động.
Tiểu Khê là người phản ứng đầu tiên, nàng búng tay:
– “Sương Ảnh Ẩn – Thủy Linh Nhị Trùng!”
Từ lòng bàn tay tỏa ra hai lớp sương trắng: một lớp ngăn linh thức thăm dò, lớp còn lại mờ như khói, ngăn tầm nhìn bình thường. Nhưng đáng tiếc, khói tím của Ngụy Diên lại xuyên qua hai tầng mù như lưỡi dao mềm, lan ra từng huyệt vị.
Triệu Lân vung kiếm hét lớn:
– “Kim Ảnh Trảm Tâm – Xuyên Huyễn!”
Thanh kiếm vàng lóe lên ánh sắc bén, chém tan ba bóng ảnh của Đường Tễ. Nhưng... không cái nào là thật.
Bóng “Tham” vừa bị chém tan, bóng “Hận” đã áp sát, đâm một chưởng vào mạng sườn hắn. Triệu Lân nghiêng người tránh được, nhưng tâm trí bắt đầu dao động, cảm xúc loạn nhịp.
Vương Hùng lúc này đã đạp chân phóng tới, hỏa diễm tụ lại ở lòng bàn tay:
– “Liệt Dương Công – Viêm Dương Đột Kích!”
Một cột lửa lao thẳng vào khói độc và ảo ảnh, thiêu tan ba bóng, nhưng đúng lúc ấy thần hồn phân thân của Bạch Lân từ phía sau đánh tới!
ẦM!
Một chưởng vô hình đánh trúng linh hồn Vương Hùng, không gây thương tích thể xác, nhưng khiến đầu óc hắn ong lên, mắt đỏ bừng, máu từ mũi trào ra từng giọt.
Tiểu Khê lúc này đã bị xích rắn quấn lấy cổ chân, độc khí xuyên vào kinh mạch, nàng gắng vận công nhưng tinh thần trở nên mơ hồ.
Bên cạnh, Triệu Lân bị bao vây bởi những cảm xúc giả tạo – “Hận”, “Giận”, “Sợ” – không thể phân biệt thật giả, kiếm pháp lệch đi từng chút.
Cục diện… đảo ngược.
Ngụy Diên nhếch môi cười:
– “Ta nghe các ngươi đánh bại Huyễn Âm Tam Hồn? Vậy xem thử, ai mới là chủ nhân thực sự của bóng tối.”
Bạch Lân mở mắt, ánh nhìn như băng lạnh:
– “Ba đạo tâm. Ba hướng vỡ. Ai sẽ là người đầu tiên gãy vụn?”