Chương 34: Tam Hồn Phản Phá – Thiêu Sạch Ảo Mộng

Cả đài tỷ thí chìm trong hỗn loạn. Khói độc, hỏa khí và linh quang va chạm tạo nên một vầng sáng mờ ảo, khiến kẻ đứng ngoài khó phân biệt nổi đâu là ảo ảnh, đâu là chân thân. Trong sương mù nhòe nhạt ấy, ba thân ảnh của Đội 12 bị nhấn chìm, như thể sẽ tan biến trong phút chốc.

Tiếng sáo của trận trước còn vang vẳng trong tai, nhưng lần này lại là tiếng xích độc trườn dài qua mặt đất. Những mắt xích đen sì trườn tới như mãng xà, thình lình quấn lấy cổ Tiểu Khê, siết chặt.

Phía đối diện, Bạch Lân nhắm mắt lẩm nhẩm chú ngữ, thần hồn phân thân của hắn như bóng ma trắng mờ, lách qua hỏa khí, xông thẳng vào người Vương Hùng như cơn ác mộng giáng thế.

Trên trời, bảy phân thân của Đường Tễ cười như điên, mỗi cái mang một sắc thái tình cảm cực đoan: giận – vui – hận – yêu – lạnh – tham – sợ. Chúng vây kín lấy Triệu Lân, liên tiếp vung chưởng, mỗi đòn chạm đất là một tiếng chấn như muốn làm vỡ tung đầu óc người thường.

**

Trong biển hỗn mang đó, Tiểu Khê không hét, không giãy giụa. Nàng nhắm mắt lại.

Trong tâm thức, hiện lên hình ảnh ngày còn nhỏ ở chân núi: người thiếu nữ gầy gò, tay cầm thùng nước lảo đảo dưới cơn mưa lạnh giá. Nàng nhớ rõ ánh mắt của Thanh Lang khi đưa nàng về Lạc Minh Cốc, ánh mắt ấy dịu dàng, lặng lẽ, nhưng sâu trong đó là cả một biển trời kỳ vọng.

– “Nếu đạo tâm này dễ gãy... ta đã gãy từ lâu rồi.”

Nàng thầm niệm:

– “Tịnh Tâm Linh Thủy – Bạch Tâm Ngưng Kết!”

Một giọt nước xanh lam tinh khiết tụ giữa hai mày, rồi lan tỏa, hóa thành đóa sen băng trắng xoay tròn. Khí độc lập tức bị hóa giải, xích độc rắn đen bị đóng băng, khựng lại giữa không trung như hóa đá.

Tiểu Khê mở mắt. Ánh mắt nàng giờ sáng rực như thu thủy, lạnh lẽo như băng tuyết. Nàng tung tay:

– “Thủy Linh Phản Lưu – Huyền Băng Liên Tỏa!”

Từ lòng bàn tay, một luồng băng nước tuôn ra, xoay tròn như trận lốc ngược dòng, tấn công trực diện Ngụy Diên. Nữ tu thét lên thất thanh, thân hình lảo đảo, bị trói chân bởi băng tuyết, pháp lực tán loạn.

**

Ở phía khác, Triệu Lân vẫn đang bị vây quanh bởi bảy phân thân. Trước mắt hắn là một tên cười, bên trái một tên khóc, phía sau là một gã ánh mắt giận dữ, tất cả đều cùng lúc thi triển ảo thuật và linh công.

Hắn thở dốc, buông kiếm, nhắm mắt.

– “Thất Diện… đều là ngụy tướng. Ta... không cần nhìn.”

Tay trái kết ấn, linh khí dồn về:

– “Tĩnh Tâm Kim Hoa – Trảm Tà Chi Ảnh!”

Bảy đóa kim hoa ngưng tụ quanh hắn, sau đó phân tán như thiên nữ tán hoa, không tấn công – mà hút khí tức thật giả quanh đài.

Một trong bảy phân thân run nhẹ – chân thân đã lộ!

Kim hoa thứ năm chém tới, đâm xuyên vai Đường Tễ. Hắn hét lên, lảo đảo, những phân thân còn lại tan biến như bọt nước. Máu thấm đỏ áo, hắn ngã gục trong hoảng loạn.

**

Vương Hùng lúc này đang vật lộn với thần hồn phân thân. Hắn quỳ một gối, miệng trào máu, linh hồn như bị xé rách.

Hắn không rít lên, không kêu đau. Hắn nhắm mắt lại – nhưng lần này, không phải để trốn tránh, mà là... thiêu đốt.

– “Nếu không đốt được ngươi… thì ta sẽ đốt chính ta!”

Hắn gào thầm:

– “Liệt Dương Tự Chấn – Hỏa Linh Thần Phá!”

Hắn đấm thẳng vào ngực mình – một chưởng toàn lực!

ẦM!

Toàn thân Vương Hùng bốc cháy, hỏa khí bốc lên - Linh lực cuồn cuộn thiêu sạch tà khí quanh người.

Thần hồn phân thân chưa kịp phản ứng đã bị lam diễm thiêu rụi trong tích tắc – tan thành tro bụi.

Vương Hùng gầm lên, chân đạp bùng đá:

– “Viêm Dương Cước!”

Bạch Lân chưa kịp niệm xong chú thứ hai thì đã trúng ngay một cước lửa vào ngực. Cả thân thể hắn văng khỏi kết giới, hồn phách loạn lạc, máu đổ thành vệt dài trên đá ngọc.

**

Trên đài, tất cả đều ngưng lại. Không ai dám nói một lời.

Ba người Cửu Diện Liên Hồn đều đã nằm gục ngoài ranh giới. Còn ba người đội 12, tuy áo rách, mồ hôi nhễ nhại, nhưng vẫn đứng thẳng, ánh mắt sáng như tinh tú.

Hạc Vân Tử bước chậm lại gần, ánh mắt lướt qua từng người, trầm giọng:

– “Đội 12 – thắng.”

**

Sau trận chiến, cả ba người cùng dìu nhau rời đài. Tiểu Khê đưa ra ba viên Thanh Linh Đan, cả ba nuốt vào, khôi phục linh khí và ổn định nội tức.

Triệu Lân lau máu nơi khóe môi, cười mệt:

– “Nếu vòng sau còn mạnh hơn... ta bắt đầu sợ rồi đó.”

Tiểu Khê hít một hơi:

– “Ta không sợ. Ta chỉ sợ... không còn kề vai sát cánh.”

Vương Hùng không đáp. Hắn chỉ nhìn lòng bàn tay vẫn còn khét nhẹ mùi máu và lửa. Đôi mắt trầm xuống, lặng lẽ.

Từ xa, trong bóng cây, Thanh Lang nhoẻn cười nhạt, nhấp rượu:

– “Nếu ba đứa này còn sống đến Kim Đan… e là đến Cửu U cũng phải rùng mình.”