Chương 35: Tuyển Đấu Vòng Trong – Đạo Tâm Chi Trận

Ba ngày sau cuộc tử chiến với Cửu Diện Liên Hồn, khắp Vân Dương Phong lại yên ắng lạ thường.

Trận đấu loại khốc liệt đã khiến hơn phân nửa số đội bị đào thải, nay chỉ còn lại mười hai tổ đội, chia thành sáu cặp. Nhưng khác hẳn với những vòng trước – nơi đấu pháp, đấu lực, đấu mưu – vòng này không có kiếm quang, không có hỏa diễm, mà là cuộc chiến giữa chính mình và chính tâm.

**

Tại quảng trường chính, Hạc Vân Tử đứng cạnh một pháp đồ cổ xưa, khắc trên đất là hình bát quái bao quanh linh trận. Trong ánh sương ban mai, trận đồ ánh lên linh văn mờ ảo.

Vương Hùng, Triệu Lân, Tiểu Khê – ba người đội 12 – không nói gì, chỉ chắp tay thi lễ, rồi đồng loạt bước vào trận.

Vương Hùng – Đối diện Hùng Ma Tâm

Không gian trước mặt trắng xóa như sương tuyết. Từ trong làn khí mờ, một thân ảnh bước ra – mặc hắc y, ánh mắt băng hàn, khóe môi khinh khỉnh.

Gương mặt ấy... là chính hắn.

Nhưng lại là một phiên bản méo mó – lạnh hơn, hiểm độc hơn, bi ai hơn.

– “Ngươi tu hành để làm gì?” – Hắc ảnh cười nhạt. – “Cứu người? Trả ơn? Hay để che giấu nỗi sợ hãi trong lòng?”

– “Ngươi nghĩ Thanh Lang sợ ngươi vượt qua hắn?” – Hắc ảnh bước lại gần, giọng thì thầm như tà chú. – “Sai rồi. Là ngươi sợ mình, sợ nếu mình mạnh hơn, sẽ không còn ai giữ lại nhân tính.”

Vương Hùng không đáp. Hắn chỉ nhắm mắt, hít sâu, từng luồng hỏa khí bốc lên quanh người.

– “Ngươi không phải ta.” – Giọng hắn vang lên. – “Ngươi chỉ là phần yếu đuối mà ta đã bỏ lại.”

Một chưởng tung ra, hỏa diễm hừng hực thiêu rụi hư ảnh.

– “Liệt Dương Minh Ngã – Hỏa Hồn Phản Thức!”

Hắc ảnh hét lên một tiếng cuối rồi tan biến. Trong không trung, một ấn ký màu đỏ từ tầm trán Vương Hùng hiện ra – Chân Hồn Ấn đầu tiên.

**

Tiểu Khê – Đối diện Khê Nhược Tâm

Nàng đứng giữa một hồ băng, trước mặt là một thiếu nữ mặc lam y, ánh mắt rụt rè, thân thể mảnh khảnh run rẩy.

– “Muội không đủ mạnh.” – Hư ảnh nói. – “Trong mọi trận, muội đều trốn sau lưng người khác.”

– “Muội không có sư môn, không có thân nhân, không có thiên phú. Đạo lý là gì? Ở thế giới này, chỉ có kẻ mạnh mới được sống.”

Tiểu Khê mím môi, đôi mắt long lanh rưng rưng, nhưng không hề cúi đầu.

– “Đúng. Muội không mạnh bằng họ.” – Giọng nàng nhẹ như nước. – “Nhưng muội chưa từng... lùi bước.”

Nàng vung tay, linh lực băng hệ trỗi dậy:

– “Thủy Tâm Hàn Kết – Tịnh Băng Tỏa Ảnh!”

Từ trán nàng hiện lên một giọt nước lam, hóa thành đóa sen băng trói lấy ảo ảnh. Ảnh thân biến thành tượng băng, rồi vỡ vụn.

Chân Hồn Ấn màu lam nhạt hiện lên trán Tiểu Khê. Nàng mở mắt, ánh nhìn kiên định chưa từng có.

**

Triệu Lân – Đối diện Ảnh Lân Tâm

Trước mặt hắn là một kẻ mặc giáp kim, ánh mắt sắc như dao:

– “Ngươi quá mềm lòng. Kẻ tu đạo... không dung thứ kẻ yếu.”

– “Sư phụ ngã, đồng môn chết, ngươi còn giữ đạo tâm trong sáng?” – Hư ảnh khinh miệt.

Triệu Lân không phản bác. Hắn chỉ lặng lẽ rút ra một đóa kim hoa, xoay nhẹ trong tay.

– “Không phải ta không giết...” – Hắn nói nhỏ. – “Mà là chưa đến lúc.”

– “Ta giữ đạo tâm, không phải vì ta yếu... mà vì ta chọn.”

– “Tâm Hoa Trảm Ảnh – Kiếm Lý Vô Tình!”

Đóa kim hoa rực sáng, xuyên phá giữa trán ảo ảnh. Chân Hồn Ấn vàng kim hằn lên rõ rệt.

**

Ba người – đồng loạt mở mắt.

Trận đồ bát quái dưới đất tan ra như nước, ánh sáng ngọc bích bắn thẳng lên trời. Từng đạo linh khí hội tụ, chiếu rọi lên ba dấu ấn trên trán – đỏ, lam, kim – rực rỡ, chói lọi.

Hạc Vân Tử lặng lẽ nhìn ba người, đáy mắt có tia tán thưởng sâu kín.

– “Ba người các ngươi... đã chạm được chân đạo tâm.”

– “Tư cách... đủ rồi đội 12 thắng.”

**

Trong ánh linh quang còn chưa tắt, một tiếng xé gió vang lên từ xa – một cánh hạc trắng bay vòng quanh đỉnh núi, kèm theo một đạo phù lục rơi xuống tay Hạc Vân Tử.

Ông mở ra, ánh mắt khẽ động.

– “Trận tiếp theo... sẽ không dễ.” – Ông thì thầm.