Chương 37: Dị Trận Tương Diệt – Âm Dương Phân Cực

Linh khí vẫn còn sôi sục, dư chấn sau cú va chạm giữa Vương Hùng và Hỏa Lang chưa tan thì ở phía bên kia pháp đài, một biến cố bất ngờ bùng nổ — không đến từ ngoại lực, mà từ nội bộ các đội.

Phản bội.

Tư Mộc – kẻ từng bị Thanh Tuyền dùng nghịch lưu chân khí đánh bỏng tay – lúc này, trong mắt chỉ còn sát ý. Hắn lau dòng máu nhỏ từ bàn tay, khẽ cười lạnh như lưỡi dao:

– “Các ngươi tưởng ta dễ tha thứ như phàm nhân?”

Tay trái hắn rút ra một lá bùa đỏ như máu, linh văn ngoằn ngoèo như đang sống, run lên nhè nhẹ.

– “Sát Huyết Tụ Linh – Địa Bạo Kết!”

ẦM!

Một tiếng động như sấm rền vang lên từ mặt đất. Ngay lập tức, một vòng tròn huyết chú dựng thẳng từ đất lên, bao trùm lấy Cốc Ảnh và Thanh Tuyền – hai tu sĩ của đội Thất Trùng Liên Hỏa – trong kết giới máu.

Trong ba hơi thở, toàn bộ linh lực của họ bị phong kín.

Không còn cách nào phản kháng.

La Trần – thủ lĩnh Thiên Quỷ – nắm bắt thời cơ như đã chờ sẵn. Hắn giơ tay, hai ngón trỏ và giữa xếp chồng, kiếm khí ngưng tụ thành đôi kiếm mờ:

– “U Minh Nhị Kiếm – Song Hồn Đoạt Mệnh!”

Hai luồng kiếm khí màu xám tro bắn ra, quấn lấy nhau như song xà, lao xuyên qua lớp sương mù, thẳng vào lưng Hỏa Lang – kẻ vừa tốn sức đại chiến với Vương Hùng.

Phập!

Một tiếng chém ngọt lịm vang lên. Hỏa Lang xoay người, gầm lớn:

– “Đám súc sinh phản trắc!”

Hắn đạp đất lùi lại, ngực phập phồng, máu đỏ rỉ ra từ vai trái. Cả người bốc lên hỏa khí, nhưng khí thế đã không còn toàn vẹn.

**

Bên ngoài lớp sương ẩn thân, Tiểu Khê đứng quan sát từ xa, môi mím chặt:

– “Bọn họ... đang tự diệt nhau.”

Triệu Lân nấp sau một tảng đá nứt gãy, trầm giọng:

– “Không vội. Cứ để họ tàn sát nhau trước. Chúng ta nắm thế trung tâm – ép hai phe dồn về rìa đài.”

Vương Hùng nắm chặt quyền, hỏa khí chảy rần rật quanh ngón tay, khẽ gằn:

– “Đợi đủ rồi… ta sẽ đốt hết phần còn lại.”

**

Giữa pháp đài, Cốc Ảnh – tên tu giả chuyên sử dụng trận pháp – bị nhốt trong kết giới máu cùng Thanh Tuyền, sắc mặt trắng bệch. Nhưng ánh mắt hắn vẫn sáng rực.

Hắn cắn mạnh đầu ngón tay, máu nóng nhỏ xuống sàn đá, vẽ thành một trận đồ hình bát quái nghịch lưu.

– “Linh Hỏa Phản Trận – Âm Dương Bạo Giải!”

ẦM!!!

Từ mặt đất bắn lên hai cột sáng đen trắng, như hai cột trụ âm dương xoắn chặt vào nhau. Cả linh trường rung lên như sắp sụp đổ.

Mị Ảnh – nữ tu Thiên Quỷ mặt che lụa – giật mình, ánh mắt chấn động:

– “Không ổn! Đây là phản trận nghịch lưu – chuyên phá kết giới và đảo ngược thuộc tính!”

ẦMMMMMMMMMMM!!!!

Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên. Pháp trận dưới chân đội Thiên Quỷ bị xé rách, linh khí trong bán kính ba trượng nổ tung. Gió linh cuộn trào, đá vỡ, sương tan, ánh sáng mịt mù như rạng đông bị bóp méo.

Tư Mộc bị đánh văng khỏi trận, máu miệng phun ra như suối, thân thể bay xa gần hai trượng.

La Trần cắm kiếm chống xuống đất, toàn thân run rẩy. Vết máu từ vai đến eo kéo dài như bị lửa thiêu, khí tức suy yếu rõ rệt.

Hắn nghiến răng:

– “Đội 8… các ngươi cũng không muốn sống?”

Từ nay, không còn đồng minh. Không còn mưu kế. Chỉ còn kẻ địch.

Ba đội, ba thế lực – giờ đã thành ba cánh binh tàn, loạng choạng giữa pháp đài cháy dở.

Chỉ còn một đội duy nhất – vẫn còn nguyên vẹn.

Đội 12.

Ba người Vương Hùng bước ra từ màn sương – toàn thân có chút xước xát nhưng ánh mắt chưa từng lay chuyển. Họ không vội ra tay. Không vội chen vào. Nhưng từng bước lại như từng nhịp trống, khiến lòng người lạnh lẽo.

Triệu Lân rút kiếm, khẽ nói:

– “Đến lượt chúng ta.”

Tiểu Khê giơ tay, tầng tầng lớp lớp sương mù lan ra như thủy triều. Lúc này không phải để ẩn thân – mà là để bọc kín đối phương, không cho một ai rút lui.

Vương Hùng mỉm cười, giọng trầm như tiếng lửa nổ:

– “Hỏa trận chưa bùng... nhưng sắp rồi.”

**

Khi trận chiến đã bước vào thời khắc hỗn loạn nhất – chỉ có người biết nhẫn nhịn, người không lộ sát tâm, mới là kẻ đứng cuối cùng.

Và giờ... đến lượt bọn họ thiêu rụi tàn dư của một hỗn chiến tự diệt.