Lúc này, trên pháp đài rộng hơn trăm trượng, đất đá cháy đen, linh khí vặn vẹo như rắn chết, không khí đặc quánh như chì nấu.
Tàn tích của ba đội vương vãi khắp nơi: trận đồ rách nát, dấu vết pháp thuật cháy loang lổ, sương mù chưa tan, máu nhuộm đá lạnh.
Trải qua hai vòng hỗn chiến, sức chịu đựng của pháp trận gần như đã đến giới hạn. Những linh văn khắc trên mặt đài phát sáng liên tục, run rẩy gầm gừ như con thú hấp hối.
Tư Mộc – kẻ đầu tiên bị loại của đội Thiên Quỷ Tam Kiếm – vẫn còn nằm mê man dưới rìa trận, ngực phập phồng như sắp chết đến nơi.
Cốc Ảnh – tu sĩ trận pháp của đội Thất Trùng Liên Hỏa – bị trận phản kích ngược của chính mình làm trọng thương, tay ôm ngực, cố cầm máu bên mép đài, không còn sức đứng dậy.
Còn lại bốn người:
– La Trần, Mị Ảnh của đội Thiên Quỷ.
– Hỏa Lang, Thanh Tuyền của đội Thất Trùng.
Cả bốn đều trụ vững – nhưng khí tức rối loạn, đấu pháp đứt quãng, không còn khả năng kết hợp hay phản kích mạch lạc như trước. Mỗi người đứng như độc lập giữa chiến trường, bị xé ra khỏi đội hình.
Ngược lại…
Đội 12 – Vương Hùng, Triệu Lân, Tiểu Khê – vẫn còn nguyên vẹn ba người, tuy có hao tổn nhưng khí tức ổn định, bước chân vững vàng, mắt không giao động.
Đến lúc – bọn họ ra tay trước.
**
Vương Hùng bước chậm đến gần trung tâm trận đài. Lửa quanh thân hắn không còn bùng nổ như trước, mà ngưng đọng lại như vầng dương sáng rực sau mây. Tay phải hắn nhẹ xoay cổ tay, hỏa khí như sương bốc lên.
– “Liệt Dương Đột Phá – Viêm Hỏa Phá Hộ!”
Hắn đạp mạnh, quyền đấm xuống mặt đất ngay trước mặt La Trần. Một vệt hỏa khí nứt toác như lưỡi rắn xé đất lao tới.
La Trần gầm lên, giơ kiếm chống đỡ – nhưng quyền lực của Vương Hùng không nhắm vào hắn, mà đánh vào kết cấu đất dưới chân.
ẦM!
Đất vỡ tung. Sóng xung kích hất La Trần lùi ba trượng. Cánh tay trái của hắn run bần bật – kiếm hộ thể suýt nát.
Ngay lúc đó – băng khí tràn đến từ hai bên.
Tiểu Khê, đôi mắt thanh lặng như nước hồ sâu, hai tay kết ấn, pháp quyết tung ra:
– “Tịnh Hàn Băng Liên – Phong Ấn Ngũ Tầng!”
Từng đóa hoa băng vươn lên từ mặt đất cháy sém, mọc thành tầng tầng lớp lớp. Những cánh sen trắng như phiến đao phủ lấy Hỏa Lang và Thanh Tuyền, phong kín cử động, ép lửa tan khí, khiến linh hỏa không thể tụ hình.
Thanh Tuyền sắc mặt tái nhợt, vội hét lên:
– “Bọn họ… hợp công rồi!”
**
Không đáp lời, Triệu Lân đã giơ tay:
– “Nhất Tiễn Quy Ngưu – Tọa Địa Kim Thương!”
Từ cao không, kim quang rạch một đường thẳng tắp, mang theo khí tức nghiền ép, lao thẳng vào Mị Ảnh đang định lẩn vào lớp kết giới.
ẦM!!
Kim thương xuyên phá linh trận. Mị Ảnh gào lên, thân hình bị đánh bật, pháp y rách nát, linh khí tán loạn – loại khỏi trận.
**
La Trần, thấy hai đồng đội đều ngã xuống, ánh mắt đỏ bừng.
– “Ta chưa thua! U Minh Tuyệt Kiếm – Đoạt Hồn Tà Quang!”
Kiếm khí màu đen phóng ra, âm trầm như linh hồn oán quỷ, mang theo khí tức tiêu diệt thần hồn.
Nhưng ngay lúc hắn thi triển chiêu cuối, băng và hỏa từ hai bên giao hòa.
Vương Hùng đạp đất lao tới – lửa tụ vào lòng bàn tay:
– “Viêm Dương Nhất Kích – Thiêu Hồn!”
ẦM!
Một chưởng vỗ thẳng vào U Minh Kiếm Khí, phá nát thành từng tia lửa. La Trần văng ra sau, ngất lịm, linh thức đứt đoạn – bị trận pháp đẩy ra rìa – bị loại.
**
Chỉ còn Thanh Tuyền.
Một mình cô đứng trong vòng băng, thân thể dính thương, máu nhỏ trên vai. Nhưng đôi mắt vẫn kiên cường, không hề cúi đầu.
– “Ta... không chịu thua!”
Cô vỗ ngực, tụ linh hỏa vào tâm, đồng thời gọi ra chân khí thủy hệ từ đan điền:
– “Hỏa Tâm Phản Trào – Lưỡng Cực Liên Hỏa Trận!”
Một vòng xoáy đỏ lam hiện lên dưới chân, âm dương hoán chuyển – dung hợp thủy hỏa, tạo thành vòng tử chiến hủy diệt.
Đội 12 không do dự.
Vương Hùng hỏa khí đập thẳng.
Tiểu Khê rót thủy khí trấn tâm.
Triệu Lân kim khí chém xuyên.
Ba luồng pháp lực tụ một điểm – Viêm, Thủy, Kim – đâm xuyên vòng tử chiến, đánh tan kết giới nghịch lưu.
ẦM!!!
Thanh Tuyền gào lên, thân hình bay khỏi trận, rơi bất tỉnh bên mép đá.
**
Cả đài lại tĩnh lặng.
Chỉ còn ba người, đứng giữa gió và ánh sáng.
Hạc Vân Tử hiện thân, áo trắng nhẹ bay. Ánh mắt ông sâu xa nhìn về ba thân ảnh như ba trụ cột.
– “Đội 12 – thắng. Tiến vào vòng chung kết.”
**
Trong ánh chiều sẫm đỏ, ba người trẻ tuổi quay lưng bước khỏi đài.
Không ai nói gì.
Nhưng mỗi bước chân… lại như dội vang giữa cõi trời.