Thấm thoắt lại ba mươi năm trôi qua.
Tĩnh Linh Sơn khi xưa xanh ngắt nay đã nhuốm màu bạc trắng, lớp tuyết mỏng phủ lên đỉnh núi như một tấm lụa trời rũ xuống, gợi nên vẻ tịch mịch, cổ xưa. Không gian trầm mặc chỉ bị phá vỡ khi ba đạo lưu quang xẹt qua không trung, như ba nét bút lửa vẽ nên vầng trời u ám, rạch tan đám mây mờ mịt rồi đáp xuống một quảng trường luyện pháp sau sơn môn.
Sân đá rộng lớn lặng im, chỉ có gió lướt ngang mang theo hàn khí.
Một nam tử áo xám đứng giữa sân, thân hình thẳng tắp, hỏa khí quanh thân cuồn cuộn như long tức. Đôi mắt hắn bình thản như giếng cổ, bên trong lại ẩn chứa một ngọn lửa âm ỉ thiêu đốt không ngừng. Tóc dài búi gọn sau lưng, tay trái cầm một tấm pháp phù đỏ như máu, tay phải kết một ấn quyết hình vuốt rồng.
Vương Hùng. Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong. Sau ba mươi năm khổ tu không ngơi nghỉ, hôm nay hắn sắp sửa đột phá lên trung kỳ – một bước tiến nhỏ giữa tu đạo mịt mùng, nhưng với hắn lại như trèo thêm một bậc trên thang trời.
Cách đó không xa, Triệu Lân và Tiểu Khê cùng sóng vai đứng, ánh mắt lặng lẽ, nhưng sâu bên trong lại ánh lên chiến ý như lửa than âm ỉ. Hai người – đã vững vàng ở cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ, khí tức đồng điệu như nhịp tim hòa làm một, tựa hồ hai dòng linh lực cùng chảy về một hướng. Bọn họ đã song tu gần hai mươi năm, giữa nguy hiểm và yên bình, giữa tiếng cười trẻ thơ và tiếng sấm của luyện pháp.
Gia đình – và nghĩa vụ.
Trên khán đài đá cao phía sau, hai hài tử – một trai một gái, tầm mười hai tuổi, ngồi ngay ngắn. Mắt tròn, môi hồng, mặc đạo bào màu lam nhạt đơn sơ, thần sắc chăm chú. Cả hai đều là con của Triệu Lân và Tiểu Khê, từ nhỏ đã sống trong sơn môn, thấm nhuần khí tức linh địa, học đạo từ cha mẹ và những câu chuyện xưa cũ được kể vào những đêm tuyết phủ.
Bên cạnh họ, bảy tám tiểu đệ tử mới nhập môn, tuổi còn non nớt hơn, nhưng ánh mắt lại không thua kém – tràn đầy ngưỡng mộ, kính trọng, và ước vọng.
Sư phụ, sư thúc, sư bá – ba người dưới sân, chính là biểu tượng đầu tiên về cái gọi là “tu tiên” trong lòng lũ trẻ.
Phía sau lưng ba người, không chỉ còn là gió lạnh của một mùa đông, mà là cả linh khí tụ hội, là lòng tin của thế hệ mới, là cái gọi là “truyền thừa” – mà ai cũng nghe, nhưng ít người thấu.
Một trận thử lực – ba đạo tâm.
ẦM!
Tiếng nổ vang dội như sấm động. Vương Hùng giậm chân xuống đất, gầm khẽ:
– Liệt Dương Công – Hỏa Hồn Phá Địa!
Một quyền đánh xuống, hỏa diễm từ tâm quyền bùng lên, hóa thành trụ xoáy như long quyển cuốn thẳng tới Triệu Lân. Mặt đất nóng rực, gạch đá nứt ra, từng làn khói lửa bay lượn như rồng rít.
Triệu Lân không hề né tránh, mắt lóe ánh vàng:
– Kim Ảnh Phân Thân – Song Hoa Cắt Lực!
Hai tay vung ra, kim quang hiện thành hai đóa kim hoa, xoay tít như lưỡi cưa khổng lồ, cắt đôi trụ lửa, phản kích không chút do dự.
Từ bên trái, một làn hơi nước bốc lên giữa sân lạnh. Tiểu Khê hiện thân từ sương, áo trắng lay động, tóc dài như mực chảy.
– Sương Ảnh Độn – Băng Cốt Khóa!
Một dây băng dài như roi bạc quất ra, trói chặt lấy chân Vương Hùng, hơi lạnh cắm sâu vào da thịt.
Không khí dồn nén, như dây đàn căng đến cực hạn.
Không ai nhường ai. Nhưng cũng không ai thực sự ra tay sát phạt.
Đây không chỉ là luyện pháp. Đây là lời thề ngầm: “Ta vẫn còn đứng vững. Đạo tâm chưa loạn. Chúng ta – vẫn còn là người gánh lấy truyền thừa.”
Lặng sau ánh lửa – là lòng người.
Khi ba người đồng loạt thu chiêu, sân đá đã cháy xém một góc, tuyết tan thành hơi nước bốc mù mịt.
Mười mấy ánh mắt trẻ thơ vẫn dán chặt vào ba thân ảnh ấy.
Triệu Lân nhìn sang hai đứa con mình, ánh mắt không giấu nổi tự hào:
– Giờ thì… bọn nhỏ đã đủ lớn để hiểu, tu đạo không chỉ là giết quái.
Tiểu Khê mỉm cười nhẹ:
– Mà là… giữ lửa. Giữ đạo. Và giữ nhau.
Vương Hùng im lặng một lúc lâu. Hắn nhìn lên bầu trời xám, nơi ba mươi năm trước từng nhìn bằng ánh mắt mơ hồ.
– Ngày xưa, ta sống sót… vì có người theo sau lặng lẽ bảo vệ.
– Giờ đây… ta cũng muốn trở thành cái bóng sau lưng người khác.
Ba người không nhìn nhau. Nhưng trong sự trầm mặc ấy, đạo tâm đã giao hòa.
Bóng chiều đổ nghiêng xuống sân luyện pháp. Gió thổi nhẹ qua áo bào, mang theo hương băng tuyết và mùi khói lửa.
Một thế hệ… đã đi qua.
Một thế hệ khác… đang ngẩng đầu chờ đến lượt mình.