Sương đêm buông dày trên dãy Tĩnh Linh Sơn như một tấm màn tang tóc phủ xuống đất trời. Gió lạnh trườn qua những vách đá rêu phong, mang theo mùi máu tanh nhè nhẹ, âm thầm thấm vào từng kẽ đá. Trong sự yên ắng lạ thường ấy, không gian bỗng chấn động.
Bụi đá tung lên, hai thân ảnh loạng choạng từ trong rừng lao ra, vấp ngã trước cổng sơn môn Lạc Minh Cốc. Cả hai thân thể be bét máu, đạo bào chẳng còn ra hình dạng, rách nát tả tơi như giẻ vụn. Một người gắng gượng bò trên gối, từng bước một leo lên bậc đá dẫn vào môn phái, giọng khản đặc như rít qua họng đầy máu:
– Cấp… cấp báo… Sơn môn… bị tấn công…
Lời chưa dứt, người đã đổ gục, máu loang đỏ cả bậc đá.
Hai vị sư huynh canh giữ cổng – cả hai đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ – lập tức xông lên đỡ dậy. Một người cúi xuống thăm mạch, mắt thoáng qua sát khí. Người còn lại trầm giọng hỏi:
– Các ngươi là đội tuần tra phía Tây? Tiểu đội mười hai người đâu?
Kẻ bị thương cắn răng ngẩng đầu, gương mặt tái nhợt nhòe máu, môi run run:
– Chết… chết hết rồi… chỉ còn… hai chúng ta…
– Là ai ra tay?
Người kia thở dốc như kéo từng ngụm khí cuối cùng, toàn thân run rẩy:
– Là liên minh chính đạo… mười hai phái cùng hợp lực tấn công… Dẫn đầu là bốn phái lớn: Vân Hạc Đạo Quán, Cửu Trùng Tự, Huyền Lam Kiếm Phái… và Hạo Pháp Sơn Môn…
– Bọn họ… bọn họ nói phải… "xóa Lạc Minh Cốc khỏi bản đồ tu chân giới"…
Hai sư huynh giật mình, liếc nhau, trong mắt đều thoáng hoảng hốt. Một người toan xoay người, chưa kịp nói gì thì từ phía sau, ba bóng người nữa lao tới. Người dẫn đầu thở hổn hển, vừa chạy vừa hét:
– Hậu sơn có biến! Hai mươi phái tà đạo lớn nhỏ đang tụ về khe Đoạn Hồn! Bọn chúng... đang lập pháp trận bao vây toàn sơn môn!
Một người khác tiếp lời, mồ hôi lẫn máu chảy ròng:
– Có Ma Âm Tông! Có cả Thôn Thiên Các! Bọn chúng liên thủ, số lượng không dưới năm trăm người!
Lời chưa dứt, ánh mắt hai vị sư huynh đã chuyển hẳn sang nghiêm trọng. Một người lập tức rút Thông Trì Phù từ tay áo, búng ngón tay đốt lên. Linh phù hóa thành luồng lửa bốc cao, bắn vút lên bầu trời đêm, tỏa ra ánh sáng đỏ rực báo động cấp cao.
– Mau vào trạng thái chiến bị! Gửi tin khẩn cho Cốc Chủ và toàn bộ chấp sự! Địch đã đến chân núi!
Nhưng ngay lúc đó—
Soẹt!
Một trong hai kẻ bị thương ban đầu đột ngột dựng dậy như loài thú dữ xé bỏ xiềng xích. Đạo bào rách tung ra, để lộ một thân hình cường tráng, cơ bắp như sắt. Trên tay hắn, một thanh đoản đao ánh đen lóe sáng, chém thẳng vào lưng vị sư huynh bên trái.
Phập!
Lưỡi đao cắm sâu vào huyệt đạo sau lưng. Máu phun lên đá trắng như mực vẩy lên giấy. Vị sư huynh lảo đảo, ánh mắt sửng sốt không dám tin:
– Ngươi… ngươi không phải đệ tử Lạc Minh Cốc…
Tên phản bội chậm rãi lau đao bằng tay áo, cười khẩy:
– Từng là… nhưng giờ thì không.
– Danh môn chính đạo các ngươi… – vị sư huynh còn lại gầm lên – … mà cũng làm trò giả dạng, đánh lén trong đêm khuya?
– So với tà đạo, còn bẩn thỉu hơn một bậc!
Tên địch nhân chỉ nhếch môi, mắt lóe lạnh lùng:
– Với tà ma như các ngươi, còn cần gì thủ đoạn cao quý?
– Diệt tận gốc là đủ.
Không gian đông cứng trong vài hơi thở.
Ngay sau hắn, hai người nữa cũng lột bỏ áo choàng, để lộ khí tức Luyện Khí tầng mười, đồng loạt rút vũ khí. Ánh đao kiếm phản chiếu ánh đỏ từ Thông Trì Phù đang phát sáng trên trời cao – như một mặt trời máu nhân tạo soi xuống sơn môn đang chìm trong cơn ác mộng.
Tiếng kèn lệnh vọng ra từ nội môn. Tiếng chuông vang lên từng hồi dài.
Chiến tranh – đã bắt đầu.
Máu đã đổ. Kẻ thù đã vào đến cửa. Lạc Minh Cốc… không còn đường lui.