Trên chính điện Lạc Minh Cốc, ánh đuốc bập bùng phản chiếu lên gương mặt từng đệ tử, tạo thành những mảng sáng tối bất định như vận mệnh đang bị cuốn vào xoáy sâu của thời cuộc. Gió đêm rít qua khung cửa rộng mở, mang theo mùi máu tanh, tro bụi và tàn hương chiến hỏa chưa kịp tắt. Không ai nói gì, nhưng tất cả đều cảm nhận rõ rệt — một hồi đại kiếp đang kéo tới, thứ tai họa chưa từng xuất hiện suốt trăm năm nay kể từ khi Lạc Minh Cốc lập phái.
Ở giữa chính điện, Trư Trường Không đứng lặng, thân khoác đạo bào đen viền kim, tay cầm kim phù Cốc Chủ — tín vật truyền thừa của chưởng môn các đời. Mỗi một hơi thở ông thả ra như mang theo thiên uy, khiến linh áp trong điện trùng trùng đè nặng, khiến những người trẻ hơn thậm chí không dám ngẩng đầu. Dưới ánh lửa, đôi mắt ông ánh lên tia nhìn như xuyên thấu mọi che giấu, mọi tâm niệm.
Chỉ một ánh mắt quét qua, bao tiếng xì xào, bàn tán đang len lỏi giữa các hàng ghế cũng dần tắt lịm, như thể bị một bàn tay vô hình chặn lại. Cả đại điện rơi vào trạng thái tĩnh lặng kỳ dị, chỉ còn tiếng gió gào và lửa cháy khẽ khàng như đang thở.
Khi mọi người đã lặng đi, giọng nói của Trư Trường Không vang lên, trầm đục như tiếng sấm nổ sâu trong lòng vực, chấn động tận đáy tâm can từng người:
– “Ta – Trư Trường Không, chưởng môn đời thứ mười của Lạc Minh Cốc – nay ban bố Tam Chính Lệnh.”
Câu nói vừa dứt, mấy chục ánh mắt dồn dập nhìn về phía ông, cả những đệ tử lâu năm cũng không giấu nổi vẻ chấn động. Tam Chính Lệnh — từ nghìn năm nay chưa từng được ban ra. Mỗi khi lệnh này vang lên, nghĩa là sơn môn lâm đại nạn, sinh tử cận kề, thậm chí có thể là… ngày cuối cùng.
Ông đưa tay, từng chữ như đinh đóng cột:
– Chính lệnh thứ nhất: Toàn thể đệ tử đang chấp hành nhiệm vụ ngoài sơn môn – bất kể cảnh giới, bất kể trọng trách – lập tức dừng tay, thi triển truyền tống phù hồi cốc.
Một lát ngưng, giọng ông trầm xuống, đầy hàm ý:
– “Kẻ nào không trở về… không phải bỏ nhiệm vụ – mà là bỏ đạo tâm!”
Câu nói ấy như chấn thiên lôi, đánh sâu vào lòng từng người. Đạo tâm – chính là gốc rễ của người tu tiên. Người bỏ đạo tâm, chẳng khác gì phế nhân!
– Chính lệnh thứ hai: Tứ đại trưởng lão lập tức từ bỏ chức trách hiện tại, thay nhau trấn giữ tứ môn Đông – Tây – Nam – Bắc, cùng vận pháp lực củng cố Hộ Sơn Đại Trận.
Ông lần lượt chỉ ra từng người:
– Lộc Đan Quân, chủ Khí Linh Viện – tinh thông luyện đan, dưỡng khí mạch.
– Thạch Vô Dung, trưởng tọa Võ Hành Đường – tu vi Kết Đan hậu kỳ, nắm hình pháp nội môn.
– Mộc Diên, chủ Thiên Mộc Phủ – tu cổ pháp hệ Mộc, tinh linh khí.
– Tề Thanh Cảnh, kiếm tu bế ngôn, tu kiếm đạo âm hàn, trấn sát vô hình.
Khi ông vừa dứt lời, một chấp sự do dự đứng lên, giọng khẽ run:
– “Chưởng môn… vạn nhất có kẻ giả danh đệ tử trà trộn vào thì sao ạ?”
Trư Trường Không không giận, chỉ nhẹ phất tay. Một đệ tử bước lên, hai tay nâng một vật hình giọt ngọc, ánh lục xoay tròn, phát sáng lạ kỳ.
– “Đây là Diệu Linh Kính – do Lộc Đan Quân luyện chế. Ai có nghi ngờ, chỉ cần soi qua kính – người thật ánh sáng xanh, kẻ giả tối đen không hình.”
Ông dừng lại, giọng nhẹ hơn, nhưng ẩn chứa một sự quyết liệt lạnh lẽo:
– “Chúng ta thà cứu nhầm, quyết không bỏ sót bất cứ một đệ tử nào phía sau!”
Không khí trong điện chợt nghẹn lại. Không ai dám nói lời nào.
Ông bước một bước lên bậc thềm cao nhất, nâng cao kim phù trong tay, giọng như từ đáy hồn vọng lên:
– “Chính lệnh cuối cùng.”
– “Trận chiến đêm nay… là biến cố lớn nhất kể từ khi Lạc Minh Cốc lập phái.”
– “Hộ Sơn Đại Trận – với sự gia cố của tứ đại trưởng lão – có thể trụ tối thiểu ba ngày ba đêm. Nhưng sau đó, cốc tất bị phá, núi tất đổ.”
Từng lời, từng chữ như lưỡi dao sắc bén, cắt sâu vào tâm trí người nghe.
– “Vì vậy, sau khi ta truyền thụ công pháp và phân phó mọi việc, toàn thể đệ tử – bất kể sơ nhập hay nội môn – lập tức chia thành chín đạo theo cửu truyền tống trận, rút lui khỏi sơn môn.”
– “Tuyệt đối không được quay đầu! Dù cho ta – và tứ đại trưởng lão – có chết trận… cũng không được quay lại!”
Cả đại điện chợt vỡ òa. Tiếng xì xào, tiếng nức nở xen lẫn. Một vài đệ tử trẻ tuổi bước lên, quỳ sụp, giọng nghẹn ngào:
– “Chưởng môn… đệ tử nguyện sống chết cùng sư môn!”
– “Dù thân xác hóa bụi… vẫn nguyện tử thủ Lạc Minh Cốc!”
Trư Trường Không nhìn họ, ánh mắt chan chứa cảm tình, không hề giận dữ. Ông chỉ nhẹ lắc đầu, rồi chậm rãi đáp:
– “Ta biết các con có tâm. Nhưng…”
– “Đây không phải trận chiến của các con.”
– “Lạc Minh Cốc từng tám lần bị tấn công, mỗi lần đều tái lập từ tro tàn. Nhưng không phải nhờ người chết trận… mà nhờ những người còn sống để dựng lại.”
Ông quay người, chỉ lên tấm bia đá cổ giữa điện – nơi khắc bốn chữ lớn, nét bút như rồng bay phượng múa:
“Lạc Minh Chính Đạo.”
– “Sư môn không nằm trong núi, cũng không ở trận pháp…
Sư môn nằm trong lòng từng người các con.
Các con ở đâu – Lạc Minh Cốc ở đó.”
Một cơn gió lớn bất chợt cuộn vào điện, làm những ngọn đuốc lay động dữ dội. Từ xa, tiếng trống trận đầu tiên chợt vang vọng, trầm đục như tiếng gọi linh hồn từ vực thẳm.
Chiến hỏa đã nhen, máu sẽ đổ… nhưng đạo tâm trong lòng từng người đã được nung đỏ như thép.
Lạc Minh Cốc — sẽ truyền tiếp chính đạo, dù qua khói lửa và tàn tro.