Chương 52: Truyền Thừa Cuối Cùng – Lời Giao Trước Biến Loạn

Trên chính điện, sau khi Tam Chính Lệnh được ban ra, đệ tử đồng loạt rời khỏi điện để chuẩn bị cho cuộc chia ly khẩn cấp. Riêng nhóm Vương Hùng, Tiểu Khê, Triệu Lân – ba người vẫn đứng lặng, không hề di chuyển.

Họ không cần trao đổi, cũng chẳng cần lời nói.

Chỉ một ánh mắt giao nhau… cũng đủ hiểu ý đối phương.

Ba người đã từng chiến đấu kề vai sát cánh suốt trăm năm, từ những ngày đầu ở Linh Tháp, cho đến vô số lần ra ngoài trảm yêu, trừ tà, phá loạn tu ma. Họ từng thề:

“Nếu Lạc Minh Cốc lâm nguy, cả ba nguyện đồng sinh cộng tử.”

**

Trư Trường Không, dù đang lo liệu muôn việc, nhưng như cảm nhận được đạo tâm dâng lên từ nơi ba người đứng, liền quay đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào họ, dứt khoát cất lời:

– “Ba con. Ta biết các con muốn ở lại.”

– “Nhưng trận chiến đêm nay… thứ ta cần các con bảo vệ, không phải sơn môn.”

– “Mà là – những mầm non chưa kịp trưởng thành.”

– “Là công pháp, linh tàng, đạo thư mà tổ sư truyền lại.”

Lời nói như chém vào đá, vang vọng giữa lòng cốc.

Vương Hùng siết chặt nắm tay. Tiểu Khê cắn môi đến bật máu. Triệu Lân cúi đầu, lòng như có lưỡi dao xoáy.

**

Không chờ ai đáp lại, Trư Trường Không quay người ra lệnh:

– “Tất cả các đệ tử Trúc Cơ lập tức tập hợp! Chia thành ba nhóm:

Một – thu hồi toàn bộ công pháp bí trục từ Tàng Kinh Các.

Hai – gom hết pháp bảo, trận đồ từ các đường viện.

Ba – hộ tống hậu nhân của các đệ tử đã hi sinh và đệ tử sơ nhập chưa đầy một năm.

Không được sai sót!”

Đám đệ tử đồng loạt dạ lớn, tỏa đi như nước vỡ đê.

**

Riêng Vương Hùng, Trư Trường Không giữ lại, dẫn vào hậu điện. Nơi ấy có một lư hương cổ bốc khói trầm nhẹ, bên dưới là hộp ngọc đen ánh lam, khắc hình cổ thú.

– “Con là người có ngũ linh căn, từ thuở sáng lập môn phái đến nay là kẻ thứ hai mang thể chất này.” – Trư Trường Không cất lời, mắt như nhìn xuyên thời gian.

– “Từ xưa, môn phái ta có được một tàn quyển cổ pháp – mười hai biến trong Thất Thập Nhị Biến – nhưng qua chinh chiến, chém giết, phản loạn… nay chỉ còn lại bảy.”

– “Ba biến con đã có: Thỉnh Tiên, Giả Hình, Phân Thân.

Giờ ta truyền con bốn biến còn lại.”

**

Ông mở nắp hộp, rút ra một ngọc giản lam kim tỏa ra khí tức u trầm, đưa tận tay Vương Hùng:

– “Đây là truyền thừa cuối cùng. Khi luyện xong – phải lập tức tiêu hủy ngọc giản. Không để rơi vào tay ngoại nhân.”

– “Bốn biến còn lại bao gồm:”

• Định Thân:

Niệm động lập tức phong trụ đối phương. Pháp lực càng cao, thời gian đối phương bị khống chế càng dài.

• Kiếm Thuật:

Cầm kiếm là hiểu kiếm. Không cần tu luyện, tự khắc hiểu đạo kiếm, và có thể khống chế kiếm của kẻ địch.

• Thổ Hành:

Có thể nhập đất rút lui hoặc di chuyển ngầm trong chiến trận. Hữu dụng để thoát thân – cứu người – hoặc ám sát.

• Chướng Phục:

Phép luyện nội đan từ linh dược hoặc thú hồn, giúp bồi dưỡng thể chất và tạo đan dược sống trong người.

**

– “Vương Hùng.” – Trư Trường Không hạ giọng, nhưng từng chữ vẫn như gõ vào tâm cốt.

– “Nếu sau này… ngươi còn sống. Hãy dựng lại Lạc Minh Cốc.

Dù chỉ là một thảo am. Dù chỉ có một đệ tử.

Miễn còn một chút đạo tâm… sư môn vẫn còn sống.”

**

Vương Hùng nhận lấy ngọc giản, quỳ xuống dập đầu ba cái, tay siết đến rớm máu. Nhưng giọng cậu vang lên vẫn vững như đá tạc:

– “Đệ tử… tuân mệnh!”

**

Trên trời, ánh trăng bị mây đen che khuất.

Trong lòng núi, những người trẻ đang gánh vác cả tông môn.

Cửu truyền tống trận sắp vận hành.

Và Vương Hùng… chuẩn bị rời đi – mang theo một ngọn lửa của chính đạo, chưa từng tắt.