Chương 53: Truyền Thừa Cuối Cùng – Đội Hình Bất Tử

Ngày thứ hai. Trong khi trời còn chưa sáng hẳn, sương vẫn phủ dày khắp thung lũng Tĩnh Linh. Trong lòng núi, toàn bộ đệ tử Lạc Minh Cốc đã hoàn tất mọi nhiệm vụ sư môn: pháp bảo được thu gom, đạo tịch an vị, người được hộ tống bao gồm trẻ em người nhà và những người vừa nhập đạo đã sẵn sàng.

Chính điện Lạc Minh Cốc một lần nữa rực sáng ánh đuốc lửa. Không phải để chào đón… mà để tiễn đưa.

**

Trư Trường Không đứng trên bậc cao nhất, lưng thẳng như tùng cổ. Bên dưới, hàng trăm nghìn đệ tử nội môn, Trúc Cơ, cảm linh, luyện khí… đều đã tề tựu, ánh mắt trông chờ vào lời cuối cùng từ người chưởng môn của một môn phái sắp bị xóa tên khỏi bản đồ tu chân giới.

Ông chắp tay sau lưng, chậm rãi nói:

– “Các con. Trước khi rời đi… còn một đạo truyền thừa cuối cùng.”

– “Phép này – gọi là Chướng Phục – nằm trong tàn quyển Thất Thập Nhị Biến. Sở dĩ tông môn chúng ta có thể trụ qua bao kiếp nạn… chính là nhờ nó.”

**

Âm thanh của ông như thấm vào đá, lắng vào máu.

– “Phép này – chỉ truyền khi đệ tử đạt Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong và có khả năng kết giả đan thành hình. Nó cho phép hấp thụ Kim Đan của đối thủ – dùng tinh hoa của kẻ địch mà bồi dưỡng bản thân, ngưng đan thành thực. Lúc đó… linh căn trời sinh hay giả linh căn đều như nhau. Chân đạo – do người chọn, không do trời định.”

**

Ông đưa tay lên, ngón tay ngưng tụ linh quang tím đen như mực, hóa thành ấn chú xoắn ốc, cả trăm nghìn ngón tay vô hình hiện trên không trung điểm vào trán từng người .

– “Hôm nay là thời khắc sinh tử tồn vong của sư môn. Ta sẽ khắc pháp vào thức hải các con, cùng một tầng ấn chú bảo vệ. Để dù ai dùng sưu hồn thuật… cũng không thể truy ra đoạn ký ức này.”

– “Chính các con… cũng sẽ tạm thời quên mất. Chỉ khi bước vào đúng cảnh giới trúc cơ hậu kỳ – ấn ký mới tự động mở ra.”

**

Từng người lần lượt tiếp nhận pháp quyết.

Linh lực tràn vào mi tâm như ngọn sóng mềm, nhưng sâu thẳm, có cảm giác như một mảnh trời sao vừa in dấu vào linh hồn.

Vài người chợt giật mình. Họ lùi lại, ngơ ngác nhìn nhau – sâu thẳm trong tâm trí họ cảm giác như vừa đánh mất thứ gì đó... …mà không biết là gì.

**

Trư Trường Không nhìn họ, mỉm cười:

– “Bình tĩnh. Tất cả vẫn ổn. Lệnh cuối cùng… ta sắp ban ra.”

Ông phất tay, hiện lên trên hư không một đồ hình cửu trận truyền tống – chín trạm dịch tản khắp cửu châu, mỗi trạm dẫn đến một vùng thiên địa khác nhau.

– “Từ khi Lạc Minh Cốc thành lập, tông môn đã luôn chia ba người một nhóm ngay từ khi nhập môn. Đó không phải ngẫu nhiên – mà là để huấn luyện thành đội hình sinh tử bất tách.”

– “Ngày hôm nay… nguyên tắc ấy vẫn giữ nguyên.”

– “Toàn bộ đệ tử, chia ba người một đội, tiến vào cửu trận truyền tống. Từ thời khắc này – không ai được nhắc đến Lạc Minh Cốc nữa. Nếu một người trong đội ngã xuống – hai người còn lại phải tìm thêm một người khác ghép vào, để đội hình luôn là ba.”

– “Cho đến khi có thể trở lại… cùng nhau.”

**

Dưới sân, tiếng khóc nghẹn vang lên. Nhưng không ai rời bước.

Từng nhóm ba người – tay nắm tay – bước về phía chín pháp trận đang rực sáng trong màn sương. Họ không biết mình sẽ bị truyền đến đâu. Không biết khi nào gặp lại.

Chỉ biết – trong tâm khảm mỗi người, có một ngọn lửa vừa được khắc sâu.

Và khi ánh sáng truyền tống bao trùm… Một dòng chữ cuối cùng hiện lên trên trận đồ, do chính chưởng môn để lại:

“Chúng ta không còn môn phái. Nhưng còn có nhau.”