Ngày thứ ba.
Trăng chưa lặn, trời chưa sáng. Trên bầu trời xám lạnh, sao thưa rải rác như những ánh mắt cổ thần dõi theo một cuộc biến động lớn sắp sửa bắt đầu. Bên ngoài Hộ Sơn Đại Trận, nơi bao quanh Tĩnh Linh Sơn, chân trời phương đông đã thấp thoáng sắc đỏ. Không phải là ánh dương rạng rỡ báo hiệu một ngày mới, mà là thứ huyết quang mờ mịt do sát khí dày đặc ngưng tụ thành vầng máu u ám.
Trên bình nguyên rộng lớn trước sơn cốc, cờ xí dày đặc, trại doanh san sát. Mười hai phái chính đạo cùng hai mươi môn tà đạo đã tụ hội đông đủ, khí cơ tỏa ra trùng trùng, tựa như lưỡi đao vô hình đang xé toạc bầu không khí. Đại kỳ của các môn phái phất phới trong gió, linh quang ẩn hiện, sát khí như núi lửa tích tụ sắp bùng phát.
Giữa vùng đất bằng, một pháp đàn hình lục giác được dựng tạm, kết cấu bằng linh thạch, phù văn khắc sâu, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt bảo hộ không gian thương nghị. Trên đài, hai phe chính – tà đối diện, đang trao đổi ngắn gọn trước thời khắc khai chiến.
**
Phía chính đạo, Vân Hạc Đạo Quán và Cửu Trùng Tự ngồi giữa, xung quanh là đại biểu của các môn như Hạo Pháp Sơn, Huyền Lam Môn, Tử Quang Kiếm Tông,... Người người khí định thần nhàn, nhưng ánh mắt đều mang vẻ ngưng trọng.
Phía tà đạo thì nổi bật với bốn thế lực: Huyết Linh Môn, Ma Âm Tông, Thôn Thiên Các, và Quỷ Hồn Tán Tu Hội. Sát ý mơ hồ lan tỏa, mỗi người đứng đó đều tựa như một ngọn núi độc lập, trấn giữ bốn góc của bóng tối.
Một đạo sĩ trung niên mặc đạo bào trắng bạc, thân mang kiếm cổ, khí chất cao ngạo, vừa vuốt râu vừa chậm rãi nói:
– “Phá Vô Luân Hộ Sơn Trận của Lạc Minh Cốc không dễ.”
– “Trận này lấy địa mạch làm căn, dẫn thông cả chín thiên mạch ẩn trong lòng sơn cốc. Ngoài ra còn có Tứ Phương Thần Trụ trấn giữ. Muốn phá, không chỉ cần thực lực, mà còn phải có hiểu biết sâu về cơ sở trận pháp.”
Một nữ tu áo tím từ Ma Âm Tông khẽ bật cười, âm thanh như ngân châu rơi trên ngói lạnh, sắc bén như kim châm:
– “Chính đạo các ngươi đúng là thích lý sự. Dài dòng làm gì?”
Nàng đưa tay chỉ bốn hướng, giọng nói lạnh lùng:
– “Chúng ta chia bốn cánh, đánh vào bốn trụ cùng lúc. Trong ba nhịp thở nếu trận không vỡ, ta lấy đầu đền mạng!”
Một đám đệ tử phía sau bật cười khan, tiếng cười khô khốc như tiếng củi cháy trong rừng đêm.
**
Đúng lúc ấy, từ trong Lạc Minh Cốc vọng ra một tiếng ngân vang, tựa như chuông cổ từ ngàn năm trước được gõ lên giữa đêm khuya. Âm thanh ấy không lớn, nhưng vang vọng trong tâm thần, khiến nhiều người bất giác im bặt.
Một giọng nam trầm ổn, dày như sấm đầu xuân, vang lên từ đỉnh chính điện:
– “Mở đại trận, hoặc để chúng ta vào bằng chính tay mình.”
– “Nếu bọn ta vào được... từ cành cây đến ngọn cỏ, từ cá suối đến chim trời — đừng mong còn thứ gì sống sót!”
Không khí căng như dây cung. Một đạo sĩ già áo xanh bên phía chính đạo khẽ nhíu mày, giọng thấp:
– “Là giọng của... tà phái. Bọn này đến thật rồi.”
Một tu sĩ trẻ khác hừ nhẹ:
– “Lạc Minh Cốc, lão Trư Trường Không kia chẳng qua là một con heo già sống thành tinh... Hôm nay chính là lúc mổ thịt hắn!”
**
Ngay khi lời vừa dứt, bên trong đại điện vang ra tiếng nói khác, trầm đục như đao bổ vào bia đá:
– “Giết ta, có thể.”
– “Nhưng vũ nhục ta, các ngươi chưa đủ tư cách.”
– “Chừng nào Trư Trường Không còn một hơi thở — một cây cỏ của Lạc Minh Cốc, các ngươi cũng đừng hòng chạm đến!”
Một khoảnh khắc yên lặng đến kỳ lạ bao trùm toàn doanh trại. Rồi một tiếng cười khàn từ phía Huyết Linh Môn phá tan không khí ấy:
– “Khẩu khí lớn đấy... Ta xem một hơi thở của ngươi, có thể giữ được bao lâu!”
Giọng nói đổi sang lệnh dứt khoát:
– “Tất cả các phái — chính hay tà, lập trận phá cốc!”
– “Đông – Ma Âm Tông lĩnh!”
– “Tây – Cửu Trùng Tự đi đầu!”
– “Nam – Thạch Vô Dung trấn giữ!”
– “Bắc – Hạo Pháp Sơn và Huyết Linh Môn hợp kích!”
– “Tụ pháp trong ba nhịp thở. Phá trận – đồ cốc!”
**
Từ bốn phương tám hướng, ba mươi sáu phái đồng loạt vận khí. Pháp bảo xuất hiện giữa không trung, linh quang bắn lên như long hổ giáng trần, ánh sáng giao thoa, pháp khí ngân vang.
Trận chiến... chính thức bắt đầu.
Từng đạo linh quang đánh thẳng vào Tứ Phương Trụ Trấn. Bầu trời gầm lên như tiếng trống trận cổ xưa vang vọng. Mây đen kéo tới, gió cuốn mù trời. Trong phút chốc, đất trời rung chuyển.
Trong chính điện Lạc Minh Cốc, Trư Trường Không ngồi xếp bằng, linh lực hội tụ quanh thân, từng sợi linh khí như rồng nước từ lòng đất rót vào người ông.
Đôi mắt nhắm hờ... khẽ hé mở. Ánh nhìn như lưỡi kiếm lạnh lẽo xuyên qua hư không.
– “Chúng muốn đánh?”
Ông cười nhạt, tiếng cười mang theo bao năm tháng lắng đọng.
– “Ngàn năm Lạc Minh Cốc — núi có thể đổ, cây có thể cháy… nhưng chưa người nào từng quỳ gối.”
Lạc Minh ngàn năm – sơn khả tồi, mộc khả thiêu, duy bất khuất chi tâm… bất tằng khuất địa