Chương 55: Hộ Trận Sụp Đổ – Chính Tà Đồng Công

ẦM!

Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, Vô Luân Hộ Sơn Trận rung chuyển dữ dội, ánh linh quang vỡ vụn thành từng mảnh lấp lánh như mảnh gương giữa hư không, xoáy sâu vào sắc trời tối sầm như báo trước tai ương cận kề.

Trên bầu trời, bốn đạo quang trụ đại biểu cho Tứ Phương Thần Trụ đồng loạt nứt vỡ, từng tiếng răng rắc như tiếng xương vỡ lan ra khắp không gian. Từng đạo linh quang đứt gãy, hóa thành tơ máu bốc cháy trong tầng khí lưu. Linh mạch chấn động, vết nứt đan xen như mạng nhện, từng tia khí tức hủy diệt tràn ra như thác lũ, cuồn cuộn cuốn bay mọi bình yên vốn có.

Đại trận… đã vỡ.

**

Trong chính điện Tông môn, linh khí loạn động như thủy triều trào dâng. Trư Trường Không thân hình lảo đảo, mắt trợn to, rít lên một hơi lạnh. Một tia máu tươi bật ra nơi khóe miệng, rơi xuống vạt đạo bào trắng ngà, nhuộm thành sắc đỏ u ám.

Bốn vị trưởng lão – Lộc Đan Quân, Thạch Vô Dung, Mộc Diên, Tề Thanh Cảnh – cũng không chịu nổi chấn động của trận vỡ, đồng loạt hộc ra ba ngụm máu, thân hình chấn động, chân lùi ba bước. Sắc mặt tái xanh, khí tức hỗn loạn như lưới khí vừa bị xé toạc.

Linh khí trong cốc cuồng loạn như bị ma vật chi phối, từng cơn gió xoáy nổi lên, mây đen tụ về trên đỉnh núi, nặng như lưỡi hái tử thần treo lơ lửng giữa trời, sẵn sàng giáng xuống bất kỳ lúc nào.

**

Không kịp điều tức, Trư Trường Không cắn răng rút từ trong ngực áo ra một viên Phá Hồn Tụ Sinh Đan – đan dược cổ xưa chỉ truyền qua truyền thừa, mỗi viên đều là linh dược trấn phái, có thể cưỡng ép ổn định khí mạch trong thời gian ngắn, đổi lại là tổn hại nguyên khí không thể vãn hồi.

Ông nuốt vào không chút do dự.

Luồng dược lực cường đại như hỏa diễm lan ra từ đan điền, ép chặt các luồng tàn khí đang loạn động khắp kỳ kinh bát mạch. Lồng ngực ông phập phồng từng cơn, bàn tay siết chặt lấy cây phất trần bên hông đến trắng bệch.

Trư Trường Không lau đi vết máu nơi khóe miệng, ánh mắt dần sáng trở lại – không phải ánh sáng của linh khí, mà là ánh băng lạnh trong đôi mắt của kẻ quyết tử không lùi.

Ông ngẩng đầu, nhìn xuống chiến trường phía dưới.

**

Từ bên ngoài Vô Luân Cốc, hai phe chính – tà đã dàn trận sẵn, hàng ngàn bóng người phủ kín dưới chân núi và cả không trung.

Khi thấy hộ trận vỡ tan, cả ba mươi hai môn phái – danh xưng chính đạo – đồng loạt bước lên, hàng ngũ chỉnh tề, sát khí ngút trời.

Trư Trường Không gằn giọng, chân khí tụ nơi đan điền, vận quyết truyền âm vang vọng khắp toàn cốc:

– "Không ngờ các ngươi, mang danh chính đạo… lại đồng mưu cùng tà phái.

Thật là... mặt trời chiếu lưng quỷ, còn đòi xưng là chính đạo ư?"

**

Phía chính đạo, một hòa thượng áo vàng, đầu tròn mặt vuông, thân là chưởng môn Cửu Trùng Tự, bước ra. Tay chắp niệm Phật ấn, miệng mỉm cười từ bi nhưng ánh mắt lại lấp lánh ý lạnh:

– “A di đà phật, Trư đạo hữu… đừng hiểu lầm.

Tà phái đánh ngươi… là việc của tà phái.

Chính đạo đánh ngươi… là việc của chính đạo.

Hai bên… chẳng liên can.”

Tiếng cười vang lên khắp trận doanh. Lời nói ấy chẳng khác nào nhát dao tàn độc đâm vào tim những kẻ vẫn còn giữ niềm tin vào hai chữ “chính đạo”.

**

Trư Trường Không ngửa mặt cười lạnh, tiếng cười đầy cay nghiệt và mỏi mệt, ánh mắt đỏ rực như máu:

– “Giỏi… các ngươi đều giỏi!”

– “Vậy thì… đến đây đi.

Dù phải dùng máu bôi đỏ từng viên đá ở Lạc Minh Cốc,

lão phu… cũng không để các ngươi dễ dàng bước qua!”

**

ẦM!

Tiếng lệnh vừa dứt, ba mươi hai môn phái đồng loạt lao vào.

Pháp khí rực sáng giữa trời đêm. Kiếm ảnh, phật ấn, ma trảo, độc quang – đồng loạt thi triển, hóa thành vạn đạo quang mang, như sóng thần ập vào bờ đá, muốn nhấn chìm cả Lạc Minh Cốc vào biển máu.

**

Phe chính đạo:

• 20 tu sĩ Kết Đan kỳ

• 2 Nguyên Anh sơ kỳ – đạo sĩ Vân Hạc, hòa thượng Cửu Trùng

• Hơn trăm Trúc Cơ đệ tử – hộ trận, phân tổ pháp – kiếm – linh phù

Phe tà đạo:

• 35 Kết Đan kỳ – sát khí cuồn cuộn, phần lớn luyện ma công

• 1 lão Nguyên Anh sơ kỳ từ Huyết Linh Môn, huyết vụ cuộn trời

• Hơn 200 Trúc Cơ tu sĩ, phần lớn là sát tu – bạo tộc – dị thể

**

Toàn bộ ngọn núi Lạc Minh như muốn sụp đổ. Đất nứt, trời rung, cầm thú chạy loạn, linh cầm gào thét.

Tề Thanh Cảnh vung tay, rút kiếm hóa thành bóng đen, chém vỡ năm đạo công kích liên tiếp, không lùi nửa bước.

Mộc Diên niệm chú, hàng trăm rễ cổ mộc từ lòng đất trồi lên như rồng thiêng, siết lấy pháp khí địch nhân, quật bay một mảng trận địa.

Lộc Đan Quân phóng ra trăm đạo phù trượng, từng đạo phát nổ như ngân châu, cắt ngang đường tiến của tà phái, khiến máu tươi vung khắp trời.

**

Giữa không trung, Trư Trường Không tay cầm Thiên Tâm Pháp Ấn, vận quyết trấn định linh mạch cuối cùng đang loạn động như ngọn nến trước gió.

Máu rịn ra từ khóe môi, thấm đỏ chòm râu bạc. Nhưng giọng ông, vẫn lạnh như sắt nung:

– “Muốn diệt ta?

Được.

Nhưng phải hỏi… máu các ngươi có đủ tư cách làm hương tế cho Lạc Minh không đã!”

**

Chiến tranh toàn diện… chính thức bắt đầu.