Máu… đã đổ.
Khắp bốn hướng Đông – Tây – Nam – Bắc của Lạc Minh Cốc, tiếng nổ vang trời, linh quang rực cháy, tiếng hét, tiếng pháp bảo va chạm, tiếng kêu gào của kẻ hấp hối hòa làm một, như dội ngược vào lòng trời đất.
**
Tại cửa Đông, Tề Thanh Cảnh – kiếm tu âm hàn – một thân bạch y đẫm máu, như linh hồn của sương tuyết hóa hình.
Một mình ông đấu với ba tu sĩ Kết Đan và hàng chục Trúc Cơ, thân ảnh như quỷ ảnh di hình, mỗi kiếm vung lên là một cánh tay đứt, một tiếng gào dứt mạng.
Khi đối thủ định vây kín, ông chỉ lặng lẽ nói:
– “Một kiếm – là sát. Hai kiếm – là diệt.”
Thanh kiếm trong tay ông rít lên – âm thanh vang như tiếng gió lạnh giữa mùa đông.
Một kẻ vừa tung pháp ấn liền bị chém ngang cổ, đầu còn chưa rơi xuống đất, thân đã đông cứng thành băng, vỡ tan như tượng tuyết bị gió quật.
**
Tại cửa Tây, Mộc Diên cả người tỏa ra linh khí mộc hệ, rễ cây cổ mộc từ lòng đất trồi lên, quấn lấy hàng chục pháp khí đang bổ xuống.
Một Trúc Cơ tà tu vừa chạm đất, liền bị rễ cây xiết thành bụi thịt nát nhừ.
Mộc Diên lẩm nhẩm:
– “Ta tu mộc… mộc sinh dưỡng người, nhưng nếu cần… mộc cũng là thứ nuốt xác tốt nhất.”
Ông điều khiển linh mộc như cánh tay nối dài, mỗi lần vung lên là một trận bão lá nhọn như đao, chém tơi xác địch.
**
Tại cửa Bắc, Lộc Đan Quân một mình dựng tấm chắn linh phù, liên tục phóng ra từng tấm ngũ hành pháp chú, từng tiếng nổ như sấm giáng vào lòng kẻ địch.
Tà phái đánh tới ồ ạt, nhưng vừa bước vào trận phủ linh chú, liền bị bùa nổ tung như pháo trận, máu thịt văng tứ phía.
Một gã tu sĩ Kết Đan của Thôn Thiên Các rống lên:
– “Tên này chơi phù chú như bẫy cạm! Ai dám xông trước?”
Đám Trúc Cơ tà phái ngần ngại nhìn nhau, không ai dám bước lên đầu tiên.
Phía sau, một nữ tu sĩ áo đen nghiến răng:
– “Chỉ là phù đạo… để ta thi pháp phá trận!”
Nhưng chỉ mới bước được năm bước, cả người đã bị ba đạo phù chú phong tỏa, nổ tung không còn hình dạng.
**
Tại cửa Nam, Thạch Vô Dung – thân hình cao lớn, mặc giáp nâu sậm, tay trần nghênh địch.
Ông không dùng pháp khí, chỉ lấy một tảng đá lớn đặt trước trận, ngồi lên, ánh mắt lạnh như chém sắt:
– “Ai vượt qua đá này… tính là các ngươi thắng.”
Bên kia, ba tu sĩ chính đạo nhìn nhau, không dám xông lên.
Một đệ tử hỏi:
– “Sao không công kích hắn?”
Tu sĩ già khẽ đáp:
– “Không phải không muốn… mà là **chưa ai sống quá ba chiêu khi bước vào ba trượng quanh hắn.”
Một kẻ liều mạng xông vào – chưa kịp chạm đất đã bị Thạch Vô Dung nhấc búa đánh nghiêng trời, thân thể vỡ thành bốn mảnh.
**
Trong khi Lạc Minh Cốc chỉ có bốn vị trưởng lão trấn bốn phương, thì bên ngoài kẻ địch đã vượt quá năm trăm người.
Song… chẳng ai dám gọi là “ép được trận.”
**
Trong đại doanh chính – tà, vài kẻ bắt đầu bàn bạc riêng:
– “Ma Âm Tông tổn thất hơi nhiều, để họ xung phong trước đi.”
– “Cẩn thận bọn Huyết Linh… thấy chiến lợi phẩm là ra tay không phân biệt chính tà đâu.”
– “Cái lũ chính đạo ăn nói nhân nghĩa, mà nhìn tụi ta chết lại giả mù…”
Lời lẽ dối trá, sự dè chừng, lòng người đã chẳng còn một mảnh kính tin.
**
Cùng lúc đó, một nhóm đệ tử lẻn quay lại Lạc Minh Cốc, chỉ toàn Trúc Cơ hậu kỳ, kết thành “Bát Quái Nhân Trận”, dùng pháp lực kết giới chặn bước gần trăm Trúc Cơ địch.
Có người hỏi:
– “Dùng máu chúng ta bảo vệ sơn môn?”
Kẻ bên cạnh đáp:
– “Chúng không đỡ… mà là tử chiến.”
Từng pháp khí run rẩy trong tay, từng câu chú được đọc nhanh như mưa rơi – không phải vì sợ, mà vì họ biết: chỉ có tốc độ của lòng can đảm mới kịp chống lại cái chết đang tràn tới.
**
Từng nhóm ba người – đội hình quen thuộc từ khi nhập môn – kề vai sát cánh, vết thương đầy người nhưng không ai lùi nửa bước.
Có kẻ gãy tay vẫn niệm chú, có kẻ mù một mắt vẫn cười lớn, hét:
– “Chết cũng phải chết trong trận, không quỳ, không lùi!”
Một nữ đệ tử máu chảy khắp tay, vẫn cắn răng dựng lại pháp phù gãy đôi, tay run rẩy niệm:
– “Sư phụ nói… gươm gãy vẫn chiến, trận vỡ vẫn trấn!”
**
Phía trong nội cốc, Trư Trường Không tay cầm Thiên Tâm Ấn, trấn định huyết mạch sơn linh đang điên loạn. Ông ngẩng đầu nhìn thiên không, máu tươi nhỏ xuống pháp đài dưới chân.
– “Ta đã dặn các con không được quay lại”
– “Chỉ cần… một người sống sót.”