Dưới chân Tĩnh Linh Sơn, chiến địa đã hóa thành hồng địa chi cảnh – mảnh đất đỏ loét bởi máu, xương và pháp lực tàn dư.
**
Tại cửa Đông, Tề Thanh Cảnh đã giết đến đỏ mắt. Kiếm y bạch hàn của ông giờ chỉ còn là tấm vải rách loang máu.
Ba tu sĩ Kết Đan vừa bị chém cụt tay thì có thêm bốn kẻ mới thay thế xông lên.
Một tên tu sĩ tà đạo rống lên:
– “Hắn sắp cạn linh lực! Dùng Huyết Trận ép hắn lộ đan đi!”
Tề Thanh Cảnh thở gấp, tay run rẩy nhưng ánh mắt vẫn lạnh:
– “Kiếm gãy… vẫn chém được thêm một kẻ.”
Rồi không cần chờ chúng áp sát, ông tự lao tới trước, thân ảnh xoáy thành một vệt sáng máu lạnh lẽo, xuyên thẳng vào giữa đội hình.
Tiếng gào, tiếng đỡ gươm, tiếng xé thịt… hòa lẫn cùng nhau thành bản hòa tấu tàn khốc của tử sinh.
**
Cửa Tây, Mộc Diên vung tay, toàn bộ cổ mộc biến thành tường rễ di động, vừa chống công kích, vừa phản trận.
Nhưng sức cùng lực kiệt, ông đã phun ra một ngụm máu đen, ánh mắt vẩn đục.
Sau lưng ông, ba đệ tử Trúc Cơ hét lên:
– “Chúng con thay sư tôn trấn giữ!”
Mộc Diên chỉ mỉm cười:
– “Đừng để ta chết một mình.”
Từng cánh mộc diệp bốc khói, trận thế từ rễ rừng bắt đầu rạn nứt. Nhưng không ai lùi bước.
**
Trong doanh tà phái, không khí bắt đầu sục sôi.
Một trưởng lão của Ma Âm Tông gầm lên:
– “Cái đám Vân Hạc, Cửu Trùng chỉ đứng sau hưởng lợi, bắt bọn ta xung trận đầu?”
Phía bên kia, một đạo sĩ già từ Vân Hạc Đạo Quán nhíu mày:
– “Các ngươi tự xung trước vì máu các ngươi rẻ.”
– “Lạc Minh Cốc là tội ác của cả tu giới – sao lại bắt chính đạo gánh vết nhơ?”
Câu nói như mồi lửa châm vào thùng dầu.
Một tu sĩ Huyết Linh Môn rống lên:
– “Các ngươi chính đạo gì? Chó săn của triều đình cũng không đê tiện bằng!”
– “Giết!”
**
ẦM!
Phía tây chiến tuyến, một tu sĩ Kết Đan chính đạo và một tà tu đồng cảnh giới giao đấu ngay giữa doanh trại.
Cả hai lao vào như hai con thú điên.
Phe còn lại không kịp can ngăn – cuối cùng loạn chiến nổ ra tại hậu doanh.
Tiếng nổ trận pháp, tiếng truyền âm phù bị cắt đứt, tiếng kinh hô hỗn loạn…
Tất cả dồn dập đổ vào đêm tối đang ngập tràn oán khí.
**
Trong lúc ấy – Lạc Minh Cốc phản công.
Một trận đồ lục giác do Lộc Đan Quân thiết lập, đột ngột xoay vòng, hút pháp khí của địch vào bên trong như vòng xoáy.
Một trưởng lão tà phái chưa kịp phản ứng, bị hút vào tâm trận, thân thể bị bùa nổ xé tan.
Trên nền đá còn vương một mảnh ngọc giản cháy đen.
**
Tại cửa Nam, Thạch Vô Dung vẫn ngồi trước tảng đá, nhưng lần này không còn chờ địch.
Ông bật dậy, hai tay không hóa thành thiết quyền, từng cú đấm đánh nát pháp khí Kết Đan của chính đạo.
– “Từng kẻ một… lên!”
Có kẻ run rẩy lùi lại, thốt lên:
– “Lão điên này… là Cuồng Hành Thạch thật rồi!”
Đồng đội của kẻ đó đã bị đấm gãy xương sườn, lăn qua mười trượng như búp bê rách.
**
Nội bộ phe công đã bắt đầu lộn xộn.
Chính đạo dùng truyền âm phù, muốn rút người ra tạm ổn định.
Tà đạo không chịu – cho rằng đó là kế rút lui để độc chiếm chiến lợi phẩm.
Kẻ cười lạnh, người mắng nhiếc, pháp lực đan xen.
Không ai còn tin ai – và chẳng ai còn nhớ tại sao lại chiến đấu từ đầu.
**
Giữa đêm rực đỏ, gió bỗng rít lên từng hồi – trời bắt đầu mưa.
Mưa không lạnh.
Chỉ tanh mùi máu.
**
Tại chính điện, Trư Trường Không ngẩng đầu, nhìn từng dòng nước chảy dọc mái hiên.
Ông thì thầm:
– “Mưa xuống rồi… nhưng đâu có rửa được nghiệp ác.
Chỉ mong… rửa được máu của đệ tử ta.”
Ánh mắt ông chạm vào bức tượng tổ sư phủ lớp bụi mỏng – bàn tay tượng cũng như đang rớm máu.