Chương 58: Trận Trong Trận – Kẻ Ở, Người Ngã

Mưa… không dứt.

Từng giọt, từng giọt đen đặc như mực, rơi trên máu chưa kịp khô, rửa trôi máu địch – nhưng không rửa nổi đau thương.

**

Tại cửa Bắc, Lộc Đan Quân đã thi triển đến lá phù cuối cùng.

Trận chú hắn dựng lên từ đầu giờ Mão đến giờ Thân, nay đã tan gần nửa.

Từng lá phù đỏ, lam, tử, hoàng… rơi xuống như tro tàn, hóa thành cánh giấy tàn khốc giữa gió mưa.

Trước mặt ông là một lão nguyên anh tà phái – Huyết Thiền Tán Nhân, thân mang huyết pháp, mắt đỏ như máu tươi ngưng tụ.

– “Ngươi nãy giờ giết đủ rồi.” – Lão cười lạnh – “Giờ đến lượt ta.”

Lộc Đan Quân chỉ cười khan, máu từ mũi chảy xuống thấm đẫm chòm râu.

Trên người ông, từng mạch linh lực vỡ toạc, hằn rõ như lưới đỏ.

– “Muốn giết ta… thì phải để lại cái gì.”

**

Hắn lao tới.

Ngay khoảnh khắc đó – Lộc Đan Quân không né, không chắn, không tránh.

Ông rút ra một phù đỏ rực như máu, ấn vào lòng ngực mình.

Tự thiêu nguyên thần.

Một đạo hỏa phù hóa thành cột sáng bốc thẳng lên trời, thiêu cháy cả thân thể Lộc Đan Quân, và trói chặt Huyết Thiền Tán Nhân giữa tầng bùa nổ cuối cùng.

– “Chết… cũng không để ngươi sống mà đi.”

ẦM!!

Cả một góc Bắc trận địa bùng cháy.

Mặt đất lõm xuống, mười mấy tu sĩ xung quanh bị thiêu cháy theo.

Từ trên cao nhìn xuống, như một đoá phù dung đỏ rực nở bung giữa chiến địa đẫm máu.

**

Tiếng nổ lan tận đến cửa Đông.

Tề Thanh Cảnh lập tức hiểu.

Ông quay đầu khẽ thì thầm:

– “Ngươi đi rồi sao…”

Nhưng kiếm vẫn vung, và máu vẫn rơi.

Không có thời gian tiếc thương. Cũng không có ai để khóc thay.

**

Trong đại doanh công kích, sự hỗn loạn bắt đầu lan rộng.

Một trưởng lão chính đạo từ Hạo Pháp Sơn Môn giận dữ quát:

– “Tà phái chỉ biết phá, không biết thủ! Lạc Minh Cốc chưa vỡ, người mình đã chết nửa!”

Lời chưa dứt, đã có một đạo ma trảo xuyên thẳng qua ngực hắn.

Từ phía sau, một tu sĩ tà phái lạnh lùng nói:

– “Thì ngươi thủ đi.”

Một cuộc chiến giữa hai phái – giờ thành đao kiếm giữa đồng minh.

Không còn ai chỉ huy. Không còn ai chịu nghe ai.

**

Tại trung tâm cốc, Trư Trường Không cảm nhận linh mạch chấn động vì sự hi sinh của Lộc Đan Quân.

Ông cắm Thiên Tâm Ấn xuống đất, ngồi thẳng lưng, mắt đỏ hoe nhưng không rơi lệ.

Một đệ tử quỳ bên cạnh, nghẹn ngào:

– “Sư tổ… Lộc trưởng lão…”

– “Ông ấy… sống để dựng tường. Chết để chặn bước.

Vậy là đủ.” – Trư Trường Không đáp, tay siết pháp ấn như muốn dằn nén tất cả trong lòng.

Trong đôi mắt già nua, có một tầng lệ sáng – nhưng không rơi.

Lệ tu sĩ – rơi một lần là đoạn một kiếp đạo tâm.

**

Tại cửa Tây, Mộc Diên đã gục nửa người.

Ba đệ tử trẻ lập thành vòng rễ mộc hộ thể, chắn gió lửa cho thầy.

– “Chúng con… còn sống, trận chưa vỡ.”

– “Cây ngã… nhưng hạt chưa tắt.” – Một người nói.

Mộc Diên nghe thế, gượng cười – rồi lại ho ra máu.

Nhưng trong đáy mắt, lại sáng lên một tia hi vọng.

Không phải vì sống, mà là vì còn người kế thừa.

**

Chiều tà.

Trận gió lạ thổi qua. Cờ hiệu các phái rụng dần.

Kẻ thù không còn xông thẳng, mà chia nhóm nhỏ, lén đánh – đợi thời.

Một liên minh ban đầu… giờ mỗi phái đánh cho chính mình.

Chính đạo đổ lỗi cho tà đạo manh động.

Tà đạo ngược lại nói chính đạo ích kỷ, tự bảo mạng.

Giữa họ, những lời truyền âm cắt đứt, những cam kết bị nuốt trọn trong bóng tối.

Có người toan bỏ chạy, nhưng lại chết bởi chính đồng minh sau lưng.

Người ngã xuống… không vì lý tưởng, chỉ vì bất đồng.

**

Tại hậu tuyến của Lạc Minh Cốc, nhóm đệ tử còn sống bắt đầu dọn dẹp pháp khí, sẵn sàng cho cuộc lui binh cuối cùng.

Có người hỏi:

– “Đây là đường rút lui à?”

Một nữ đệ tử lau máu trên áo, lắc đầu:

– “Không. Là nơi ngã xuống cuối cùng.”

Một thiếu niên chưa đầy hai mươi, đang quỳ chắp tay trước pho tượng đá nhỏ – bức tượng cũ kỹ bị móp một bên.

Cậu hỏi:

– “Liệu có ai sống sót?”

Không ai trả lời.

Chỉ có tiếng gió luồn qua hành lang đá, như tiếng thở dài của những linh hồn chưa siêu thoát.

**

Trên đỉnh điện, Trư Trường Không nhìn xuống chân núi.

Ánh mắt ông không còn tràn sát khí – mà chỉ còn một câu hỏi lặng lẽ:

– “Vốn dĩ ta đã dặn các con không được quay về…”

Nhưng rồi lại khẽ nói tiếp, như tự nhủ với trời:

– “Mà các con… vẫn về.

Vậy thì ta… không còn gì để tiếc nữa.”

Gió thổi bay tay áo, để lộ cánh tay già nua đầy sẹo và linh văn cũ kỹ.

Ông nắm chặt ngọc giản bên hông, ngẩng đầu, lần đầu tiên trong mấy trăm năm – thiên tâm dao động.

Trong đáy mắt ông, trận chiến chưa chấm dứt.

Mà mới chỉ bắt đầu.